Disneyland 1972 Love the old s
HOMECHATBLOG
» »
Tìm kiếmĐính kèm: 0
* Xem Bài Viết
»Tên: Ám ảnh 2
»Mục: Truyện Ma - Kinh Dị
»Đăng: Namon
»Chia Sẻ: SMS Google Facebook Zing Twitter
~~~~~ Trang 2 ~~~~~


Nhưng tình hình quả thật không ổn những ngày tiếp theo tôi không thể ngủ yên đêm nào tôi cũng mơ đi mơ lại một giấc mơ cô bé kia dắt tay tôi đi từ trong nhà ra đến chỗ cống nhưng đang đi được nửa đường thì lại có một người con gái khác nắm tay tôi lại và nói “ đi về thôi” cứ mỗi lần mơ đên đó tôi lại choàng tỉnh giấc sau vài lần như thế tôi thấy cơ thể mình lúc nào cũng mệt mỏi mắt thì hình như xuất hiện vầng thâm, cảm giác bản thân không thể chịu hơn được nữa tôi đành kể với mẹ .Mẹ tôi nghe những giấc mơ và câu chuyện tôi kể xong liền bảo “ đi thôi kiếm chỗ khác ở ”. Chiều hôm đó mặc dù sát ngày thi rồi nhưng mẹ con tôi vẫn vào cảm ơn và chào tạm biệt O và Mế nói là lên chỗ chú ở, nhưng thực tế là tôi và mẹ dọn đi chỗ phòng trọ khác cách xa hẳn nơi đó.
Chuyển phòng mới tôi không còn bị ám ảnh bởi những giấc mơ nữa, nhưng thực sự lần này vào đây thi tôi làm bài không tốt lắm. Lúc báo điểm trường y Huế tôi thiếu 0.5 điểm nên tôi đành phải cắp sách vở lên đường ra Hà Nội học trường Đại học Luật. Thời gian cứ thế trôi, Sinh viên xa nhà cuộc sống trải qua nhiều kỷ niệm vui có buồn có, những câu chuyện ma quỷ chẳng còn xuất hiện trong đầu tôi nữa mãi tới khi năm ba đại học trong một lần tình cờ tôi mới biết được rằng vẫn luôn có một hình bóng người âm đi theo âm thầm theo dõi và giúp đỡ tôi. Và cũng thời gian đó tôi mới biết món nợ ân tình mà năm đó ông tôi nhắc đến là gì.
chap 5( tiếp)
Trở lại với đêm đó tôi thì không còn tâm trạng nào uống bia với rượu tiếp nữa nhưng mấy thằng cờ hó kia đang còn hang máu lắm cả lũ lại tiếp tục uống rượu khoảng hơn 12h đêm một chút đang uống thì điện tắt phụt một cái cả nhà chìm trong bóng tối. Khá lạ vì ở đây rất ít khi mất điện nhưng tôi cũng đứng dậy lấy nến đưa cho mấy đứa con gái thắp cho sáng nhà. Chúng tôi lại tiếp tục ngôi uống bia, trời khá nóng nên tôi cởi phăng chiếc áo với sợi dây bùa mẹ tôi xin cho vứt lên giường , đám bạn tôi lúc này cũng đánh trần hết từ lúc nào. Lúc này mấy đứa con gái đang rúc rích nhau bàn luận về cái trò bói chén đám trong ký túc xá hay chơi, lời nói của đám con gái vô tình rơi vào tai thằng Hải, nó liền rủ cả đám chơi vì nó từng chơi nó còn bảo khá là “kích thích” . Đang có chút men với lại trước mặt bạn gái nên bọn kia hào hứng lắm.10 phút sau một tờ giấy với chi chít các chữ cái và con số đã chuẩn bị xong. Úp cái chén xuống ở trung tâm của tờ giấy
4 chúng tôi mỗi thằng đặt hai ngón tay lên chén thằng Hải bắt đầu
Xin hỏi có ma nào quanh đây không ? nếu có thì di chuyển chén vào chữ C
Tôi đang thầm nghĩ dm nếu ma có ở đây chắc nó cũng sợ mày phát khiếp, Nhưng chưa kịp nghĩ xong thì tôi bổng thấy tay mình di chuyển tôi giật mình nhìn kỹ thì cái chén đã nằm yên ở ô chữ C . Tôi thấy sống lưng mình gai gai, bọn con gái thì khỏi nói lúc đầu thì hào hứng lắm nhưng giờ đứa nào mặt cũng tái xanh nép sát vào người yêu ,lúc này chỉ có riêng tôi ngồi một mình, tủi thân vãi đái. Thằng Hải hào hứng hỏi tiếp “ ma ơi mai đề về mấy” nhưng lần này cái chén đứng yên không di chuyển tôi một lần nữa rủa “ bố cái thằng súc sinh suốt ngày đề với đóm”. Thấy cái chén đứng yên Hải có phần thất vọng, lúc này Thằng Tú cũng gan dạ hỏi
Ma là con gái hay con trai, nếu là trai thì vào chữ T nếu là gái thì vào chữ G
Lần này dưới con mắt của cả 7 đứa cái chén kéo tay 4 đưa chúng tôi di chuyển vào ô chữ G. Tú lại hỏi tiếp ma bao nhiêu tuổi rồi , chiếc chén liền di chuyển nhanh vào ô số 1 và ô số 6 tôi buột miệng nói 16 tuổi, ngay khi tôi vừa cất lời một lần nữa tay chúng tôi lại bị chiếc chén kéo vào vào ô số 1 và ô số 8 cả bọn ngây người chẳng hiểu gì. Lúc này thằng cờ hó Hải lại bắt đầu hỏi “ ma yêu ai trong số các anh này” khi Hải vừa hỏi xong một luồng gió lạnh bỗng thổi tung cử ập vào nhà thổi tắt ngọn nến tôi định rút tay về nhưng không được. cái chén lúc này kéo tay cả bọn di chuyển rồi một lúc rồi dừng lại, nhưng do tối quá nên không biết giờ nó đang ở ô nào. Khi mà ánh nến vừa lóe lên, chẳng hiểu vô tình hay hữu ý mà tôi ngước nhìn về tấm gương ở phía tủ quần áo, bất giác tôi thót tim có một bóng áo trắng đang đứng trong gương chìa đôi bàn tay ra mỉm cười nhìn tôi, lúc này tôi há hốc mồm, nhìn kỹ hơn càng khiến tim tôi co thắt lại vì sợ, bóng áo trắng đang nhìn tôi đó cô bé đứng trước cửa nhà lần mà tôi vào Huế thi. Cả người tôi lạnh toát rồi đổ gục xuống chiếu trước khi bất tỉnh .Bọn bạn tnghĩ chắc tôi say quá nên gục thôi bọn nó liền bế tôi lên giường cho tôi ngủ. Có một điều không ai chú ý tới đó là chiếc chén đang nằm yên trong ô chữ N(Nam) .. Đêm đó tôi lại mơ lại giấc mơ đã lâu rồi tôi không mơ: trước hiên nhà cô bé đó bận đồ trắng nắm tay tôi đi, nhưng được nửa đường thì một bóng áo trắng khác nắm tay tôi kéo lại. Giấc mơ ấy cứ lặp lại mấy ngày liên tục với tôi , đến mức mà thằng Tú bạn tôi phải hỏi “ mày đang yêu con nào tên Hương ah , mẹ ngủ mê cứ gọi Hương ơi Hương ơi” . Tôi lặng yên không nói gì vì tôi biết mọi chyện với tôi thật sự không ổn rồi. Tôi rút điện thoại ra gọi
Alo Hoàng ah?
Uh có việc gì không mày
Chiều nay mày bận gì không
Không
Vậy tan học tao đợi mày ở quán café gần trường mày tao có việc nhờ mày giúp tao
Ok
Chiều Hôm đó tôi đến từ sớm đợi Hoàng ở quán café ở cổng sau trường nhân văn, đối với tôi Hoàng là người bạn kỳ lạ nhất mà tôi từng gặp hy vọng nó có thể giúp tôi vì thực sự dạo gần đây tôi lại hay mất ngủ thỉnh thoảng lại còn mộng du nữa. Tôi cũng thầm thắc mắc rằng từ lần gặp ma trong Huế đến bây giờ tính ra cũng đã gần 3 năm sao mãi đến ngày hôm nay cô bé kia mới hiện ra. Một suy nghĩ kỳ quái hiện lên trong đầu khiến tôi ớn lạnh, Hay là nó vẫn luốn ám theo mình chưa phút nào rời xa ……………
chap 6
Tôi và Hoàng quen nhau hơn một năm nay, Hoàng học khoa lý trường Khoa học tự nhiên chúng tôi tình cờ quen nhau trong sinh nhật của một em mà lúc đó tôi đang cưa cẩm. Bề ngoài hoàng là một người khá bảnh trai lại đeo thêm cặp kính cận nữa nên trông khá trí thức. Đối với người ngoài Hoàng có lẽ là một người khá lập dị ít nói, hiếm khi cười và lúc nào cũng nghiêm túc nên đến bây giờ Hoàng vẫn chưa có bạn gái. Có lẽ đó là điểm chung duy nhất của tôi và Hoàng có lần mấy đứa bạn tôi nói đùa “ hai đứa mày yêu nhau đi được đấy”. Hoàng có một thói quen rất lạ là mang theo một tập giấy trắng và bút chì mọi lúc mọi nơi, thỉnh thoảng đang ngồi lại lôi ra hì hục vẻ , nhiều người không hiểu càng nghĩ Hoàng là người kỳ quái có lần tôi hỏi mày vẽ gì mà suốt ngày vẽ thế, Hoàng nhìn tôi nghiêm túc đáp lại “ tao vẽ những thứ mà mày không thấy mày có tin không” . Tôi nhiều lần thấy tranh Hoàng vẽ cũng sởn gai ốc thật có bức vẽ một người đang cầm sợi dây thắt cổ người khác, có bức vẽ một người con trai đang vút ve mái tóc của của một cô gái bên cửa sổ…. . Một điểm đặc biệt nữa là mỗi khi vẽ hoàng thường hay tháo gọng kính ra. Phải thừa nhận rằng Hoàng có đôi mắt rất lạ, không biết diễn tả sao nhưng nói chung là mắt Hoàng chỉ một lần nhìn vào sẽ thấy nó rất khác người bình thường, mỗi lần tháo mắt kính ra nó như một người khác vậy. Lâu rồi chúng tôi cũng không nói chuyện tự nhiên gọi nó cũng cảm thấy ngại nhưng lúc này Hoàng đã đến rồi, tôi gọi cho nó cốc cafe rồi hai đứa bắt đầu nói chuyện.
Sao tìm tao có việc gì thế.
Uh dạo này tao sao ấy thấy người người khó chịu hay mơ lung tung nữa mày xem hộ tao có bị làm sao. Lúc này cô bé phục vụ cũng đem cafe tới, Hoàng nhấp một ngụm cafe rồi nói
Để tao xem thế nào nói đoạn rồi Hoàng lục cặp lấy bản vẽ và bút chì ra . Tháo gọng kính Hoàng nhắm chặt mắt lại một lúc rồi bất chợt mở bừng mắt ra hí hoáy vẽ, do ngồi đối diện nên không thể trông thấy Hoàng vẽ gì cả, nhưng tôi cũng biết khi Hoàng vẽ thì ghét nhất người nào làm phiền nên tôi cũng có nén sự tò mò lại đợi bức tranh hoàn tất. Nhìn Hoàng cứ hý hoáy vẽ lòng tôi cũng cảm thấy hoang mang hôi hộp mãi tới khi những giọt mồ hôi lăn dài trên trán thì Hoàng mới dừng bút . Lặng yên nhìn bức tranh trầm ngâm một lúc lâu không nói gì, mãi tới khi tôi hỏi : sao thế nào rồi mày. Hoàng nhấp thêm một ngụm cafe nữa rồi nói
Mày có tin trên đời này có ma không ?
Tao tin, có gì không ổn với tao ah mày
Hoàng nhìn tôi rồi đưa bức tranh “ Đây là tất cả những gì tao có thể vẽ được mày xem đi ”
Tôi đón lấy bức tranh từ tay Hoàng chăm chú quan sát. Trong bức tranh có 3 người 2 người đang uống cafe là tôi và Hoàng ờ bàn bên cạnh có một cô gái đang chống cằm chăm chú nhìn sang bên phía tôi . Phải công nhận tài ký họa của Hoàng vô cùng tốt đôi mắt của cô gái rất có hồn, ánh mắt đó như háo hức , mong chờ mòn mỏi tôi lắm rồi vậy. Nhìn bức tranh tôi chẳng thấy gì lạ vì tôi nghĩ trong quán có người nhìn mình cũng chẳng có gì lạ cả. Tôi đang đinh hỏi Hoàng thì nhìn sang bên cạnh tôi ngạc nhiên , bàn bên cạnh rõ ràng chẳng có ai cả mà , Tôi dụi mắt bất giác đổ mồ hôi lạnh cô gái trong bức tranh mà Hoàng vẽ là con bé mà mấy đêm nay tôi thường hay mơ thấy . Tôi lắp bắp hỏi Hoàng vậy là sao mày,
Có một con ma đang theo mày
Nghe Hoàng nói tôi bủn rủn chân tay mãi một lúc sau tôi hỏi tao phải làm gì giờ mày.
Mày kể hết những chuyện liên quan đến người tao vẽ xem nào. Nghe Hoàng nói vậy tôi vội vàng kể lại chuyện lần đi thi đại học trong Huế cho hoàng nghe.
Sau khi nghe xong tôi kể Hoàng đăm chiêu nhíu mày suy nghĩ một lúc sau thì nó nói: Hôm nay tao chưa vẽ được nhiều lắm nên cũng không biết con ma này có ác ý gì với mày không , tối tao sang mày ngủ xem có phát hiện thêm gì không. Tôi không ngờ Hoàng nhiệt tình vậy nên nói uh tối mày sang nhé. Tôi với Hoàng ngồi nói chuyện với nhau một chút nữa rồi đi về.
Tối hôm đó khoảng 11h Hoàng sang nhà tôi, thấy Hoàng bước vào thằng Tú bạn tôi liền mở miệng nói “hai đứa mày định rủ nhau giao thông ah ” . Nhưng Hoàng chỉ đáp lại Tú bằng ánh mắt nghiêm nghị, thấy thế tôi liền chửi thằng Tú : Cút sang bên phòng kia ngủ bọn tao có việc, Khi bước ra khỏi phòng thằng cờ hó đó lại còn cười đểu làm tôi tức hộc máu. Ngồi nói chuyện lung tung một chút rồi Hoàng bảo :
Mày ngủ đi tao ngồi xem có chuyện gì xảy ra không tao mang theo cả máy ghi âm đây.
Tôi không ngờ Hoàng chuẩn bị kỹ vậy , mặc dù chưa buồn ngủ lắm nhưng tôi cũng cố nhắm mắt. Đang chìm trong giấc ngủ thì Hoàng lay lay tôi
Dậy dậy đi mày
Đang ngủ ngon bị đánh thức tôi dụi dụi mắt hỏi Hoàng có chuyện gì thế mày.
Lúc này Hoàng thở hổn hển nhìn tôi mồ hôi trên trán nó chảy ròng ròng ướt đẫm cả áo. Hoàng mệt mỏi đưa bức bản thảo vẽ cho tôi rồi nó tiếp tục ngồi thở.
Tôi hồi hộp nhìn bức tranh : tôi bỗng ớ một tiếng rồi tròn xoe mắt há hốc mồm, đây chẳng phải là cảnh tôi hay mơ hay sao. Dưới tài vẽ của Hoàng mọi thứ sống động như thật vậy, đó là một buổi tối trăng sáng vằng vặc hai bên ven đường lá cây thổi xào xạc,dưới ánh trăng sáng đó có hai bóng áo trắng đang túm hai tay tôi kéo về hai hướng , một người là cô bé kia còn một người là…. Tôi vứt bức tranh ôm đầu lẩm bẩm không thể tin được người còn lại là cô Yến .Đã nhiều lần trong mơ dù cố gắng nhưng tôi không thể nào nhìn rõ được cái bóng áo trắng nắm tay kéo lại trong đêm hôm đấy. Nay nhìn bức ký họa của Hoàng tôi càng khẳng định đó là cô Yến vì đã nhiều lần tôi nhìn thấy ảnh cô ở trước mộ. Lòng tôi lúc này cực kỳ hoang mang, nhưng mọi chuyện chưa hết này giờ yên lặng Hoàng bỗng nói lúc nãy mày mộng du đấy. Tôi kinh ngạc hỏi
Vậy hả mày kể tao xem nào
Hoàng chậm rãi nói :
Lúc đó khoảng 2 h sáng mày bỗng nhiên bật dậy mở cửa đi lên tầng sáu tao vội vàng đi theo vừa đi vừa vẽ không ngừng, lên đến tầng 6 mày ngồi ở thành lan can vừa ngồi vừa hát. Tao có ghi âm lại đấy mày nghe thử tao cũng chẳng biết là bài gì nữa. Nhận máy ghi âm từ tay hoàng tôi tua nhanh đến đoạn có giọng nói Lạ lùng mọi ngày giọng tôi khàn khàn nhưng sao hôm nay nghe trong khác thường nghe như giọng con gái ấy đại loại câu hát đó như sau “ Từng người tình bỏ ta đi như những dòng sông nhỏ, ôi những dòng sông nhỏ lời hẹn thề là những cơn mưa”
Nghe xong mặc dù chẳng biết bài gì nhưng tôi thất thần tay buông thõng xuống cả người như không còn sức lực.Hoàng lại đưa tiếp cho tôi một bức tranh vẽ một người con trai và một người con gái đang ngồi vắt vẻo trên lan can cùng nhau nhìn về ánh trăng xa xa. Lúc này tôi thực sự khủng hoảng rồi Ngồi thừ người một lúc tôi hỏi Hoàng : Tao phải làm gì giờ mày
Hoàng nhìn tôi rồi nói : Phải đi vào Huế phải tìm ngọn nguồn câu chuyện , để tìm cách đuổi bóng ma kia đi chứ cứ để nó ám mày thế này có ngày nó kéo mày đi theo nó lúc nào không biết đâu.
Tôi im lặng nhìn Hoàng suy nghĩ một lát rồi nói: đi tao sẽ đi
Tao sẽ đi cùng mày, có gì hai đứa cũng tốt hơn , Nghe Hoàng nói vậy tôi cảm thấy tự tin hơn đôi chút. Đêm đó hai đứa tôi cũng chẳng ngủ nữa bàn bạc kế hoạch để chuẩn bị cho hành trình đi vào Huế.
Chap 7
Sau vài ngày chuẩn bị tôi và Hoàng cũng gom được khoảng 7 triệu hai đứa tôi mua vé tàu đi vào Huế. Nhiều người sẽ thắc mắc đang tôi lấy đâu tiền mà nhiều vậy, mặc dù hơi xấu hổ thật nhưng tôi cũng phải thú nhận rằng để lo đủ tiền cho chuyến đi tôi đã gọi điện về nhà xin các cụ 5 triệu nói dối là dùng tiền đó để đi học tiếng anh, 2 triệu còn lại là Hoàng góp lại cùng tôi .Tôi bảo với Hoàng sau này khi nào có tôi sẽ gửi trả Hoàng 2 triệu sau , Hoàng nghe vậy cũng chỉ cười nói thôi coi như tao bỏ tiền đi du lịch với may đằng nào tao cũng chưa vào Huế lần nào, tôi thầm thấy mình may mắn vì có một người bạn tốt như vậy, mặc dù biết Hoàng kiểu gì cũng đem theo máy ghi âm nhưng trước khi đi tôi vẫn chạy đi mượn một cái máy ghi âm loại nhỏ của một anh cảnh sát tôi quen nhỡ đâu có lúc cần . Ngồi trên tàu lòng tôi không hiểu sao cứ bứt dứt không yên, tôi hiểu chuyến đi này sẽ không dễ dàng gì và cũng sẽ có nhiều chuyện ly kỳ đang chờ đợi tôi trước mắt.
Tàu dừng lại ở ga Huế, Sau khi lấy hành lý xong đứng trước cửa ga đang định gọi taxi thì Hoàng nói với tôi.
Tao về nhà chú có chút việc tối ngủ đó luôn mày về chỗ ngày xưa trọ khi thi đại học ở đó một hôm trước đi mai gặp nhau sau có gì tao sẽ điện cho mày.
Nghe Hoàng nói tôi khá ngạc nhiên vì điều này không nằm trong kế hoạch , lúc đi trên tàu cũng không thấy Hoàng nói gì cả, nhưng suy cho cùng nó chịu đi với mình vào đây là tốt rồi còn đòi hỏi gì thêm nữa, nghĩ vậy tôi nói uh thôi mày đi đi có gì sáng mai gặp mày sau nhé. trước khi đi Hoàng còn dặn tôi, tối nay ngủ ở đó phải cẩn thận một chút. Tôi cười nhìn bóng Hoàng bước đi, rồi nhanh chóng bắt taxi .
3 năm rồi kể từ ngày tôi vào đây thi đại học Huế cũng không có gì nhiều thay đổi lắm, vẫn là một Huế cổ kính và thân thiện. Mặc dù chỉ ở nhà O Huyền và Mế ( hình như tiếng thổ ngữ Huế là Mệ, nhưng lúc đó vào tôi toàn nghe thành Mế ,mấy bạn người gốc Huế cũng thông cảm cho tôi nhé) mấy hôm thôi nhưng tôi thực sự quý Mế cùng đám nhỏ , mặc dù sống ở Hà Nội nhưng thỉnh thoảng gọi điện vào hỏi thăm Mế cùng tụi nhỏ. Lần này trước khi đi tôi cũng có gọi điện báo cho Mế vào O biết, khi tôi bước vào nhà đám nhỏ ùa ra ôm trầm lấy tôi khiến tôi thực sự xúc động. Sau khi nói chuyện và biếu Mế, O cùng đám nhỏ chút quà bắc tôi dùng bữa cơm chiều cùng gia đình Mế, bữa cơm đầy ắp tiếng nói cười hoàn toàn xua tan đi những lo lắng trong lòng tôi. Tối hôm đó khi lũ nhỏ đang học bài tôi, Mế, cùng
O Huyền ngồi uống nước trước mái hiên nhà. Sau một vài câu chuyện tôi mạnh dạn hỏi
Mế ơi nhà mình có ai từng chết trẻ không ạ
Mế và O ngạc nhiên nhìn tôi nói
Làm chi có ai mô , nhăng mi lại hỏi rứa?
Con nói thật với mế và o là ngày trước con và mẹ đang ở đây thì chuyển đi nơi khác là vì có chút chuyện xảy ra ở nhà ta chứ không phải là lên nhà chú ở, nói tới đây tôi kể lại chuyện gặp bóng ma cô bé Hương cho mế và o nghe . Khi nghe tôi kể xong tôi thấy mắt Mế ngân ngấn nước mắt, chưa dừng lại tôi lại nói tiếp, chẳng hiểu sao dạo gần đây con ở Hà Nội mà cô bé đó cứ hay hiện về tìm con, nên lần này con mới vào đây để xem chuyện là như thế nào. Khi tôi dứt lời thì mế khóc to thành tiếng làm mấy đứa nhỏ cũng chạy ra xem có chuyện gì nhưng O huyền đuổi ngay bọn nó vào nhà học bài. Lúc này Mế mới gạt nước mắt nói :
Nói thật với con nhà O cũng có một đứa cháu tên là Hương thật, bố mẹ nó mất sớm nên nó ở cùng với mế và O, con bé vốn ngoan hiền lắm chẳng hiểu sao năm nó 16 tuổi lại đột nhiên sinh ra hư hỏng suốt ngày đi chơi về khuya mế nói nó mà không được. Rồi lâu dần O phát hiện bụng nó to ra, O và mế gọi nó lại hỏi : mi ăn nằm với đưa mô mà bụng ễnh ra rứa . Nó cứ chối lúc tức quá mế có đuổi nó đi, thế mà nó đi thật không về, O cũng có báo công an rồi nhưng không tìm thấy, cũng chỉ nghĩ chắc nó bỏ đi mất tích đâu đó thôi , giờ nghe con nói vậy chắc có chuyện xảy ra với nó rồi, nói đến đây rồi O cũng bật khóc, mế lại càng khóc to “ Hương ơi giờ con ở đâu” . Tôi im lặng không ngờ đằng sau bóng ma cô bé Hương lại là câu chuyện như vậy. Khi mà mế và O dừng khóc tôi mới nói
Lần này con có vào đây cùng với một người bạn, nó có thể nhìn thấy ma , nhưng mà hôm nay nó có việc bận ở nhà chú nên mai mới qua được hy vọng sẽ biết thêm chút gì đó. Mế nghe vậy gạt nước mắt nói “ uh biểu hắn qua đây” . Sau đó tôi còn ngồi nói chuyện với mế với O tới tận khuya xem có phát hiện manh mối nào không, nhưng cũng chẳng thu được gì nhiều tất cả vẫn mịt mù. Đêm hôm đó tôi cứ lo là sẽ xảy ra chuyện gì đó cơ, nhưng sự thực thì tôi đó tôi ôm mấy đứa nhỏ ngủ rất ngon …
Sáng Hôm sau khi chưa thức dậy tôi đã bị tiếng điện thoại đánh thức.
Alo
Alo Nam ah mày dậy chưa tao mới có phát hiện mới mày qua đây gặp tao đi
Nghe Nam nói vậy tôi tỉnh cả ngủ hỏi thế tao gặp mày ở đâu
Mày bắt taxi đến quán cafe xxxx ở đường XXX đi
Ok lát nữa tao đến gặp mày sau
dậy đánh răng rửa mặt rồi nói với mế và O
Mế ơi con đi có chút công chuyện có gì tối hoặc là mai con mới về ạ .
Uh đi đi khi nào về nhớ dẫn bạn đến nhé . Tôi vâng dạ rồi vội chạy đi ngay
Bước vào quán cafe tôi thấy Hoàng đang đợi sẵn ở đó rồi tôi gọi một cố cafe rồi ngồi nói chuyện với Hoàng .
Sao rồi Tối qua mày ngủ ở đó có vấn đề gì không
Tôi nhấp một ngụm cafe nói không có vấn đề gì cả nhưng tao phát hiện chuyện mới về cô bé Hương , tôi bắt đầu kể lại cuộc trò chuyện của tôi và Mế tối qua cho Hoàng nghe. Nghe xong hoàng nhăn mặt không nói gì đăm chiêu suy nghĩ. Tôi nhớ ra mục đích chính của cuộc gặp này liền hỏi Hoàng. Mày có phát hiện gì mới nói đi
Trang: « Trước12345Sau »
Đến Trang:
Tag: Ám , ảnh ,
Top Bình luận
Tên bạn:

Nội dung:





Cùng Chuyên Mục
MƯỚN NHẦM NHÀ MA
Bị 12 Vong Nhập
Ám ảnh 2
Cây Chổi Thành Tinh
3 Lần Gặp Ma
Đêm Đen
12»