Xem Bài Viết
Tên:
Đứa Con Gái Độc Nhất Của Quỷ
Mục:
Truyện Teen Full
~~~~~ Trang 3 ~~~~~
-aaaaaa..Anh Nick,em nhớ anh quá..-Lala hét lên một cái rồi bay tới ôm lấy Nick.”Coi thường ta đến vậy ư”-Vi tung dây leo ra rồi đọc thần chú.
Nửa tiếng sau..
-Sư phụ..tha cho Lala đi mà..sư phụ..-Lala khóc thảm thiết.Cô cùng Nick đang bị treo ngược trên trần nhà,vì lẽ nào đó,Kaun đang ung dung rót máu cho cô chủ.
- Cô chủ,đây ạ-Kaun đưa ly máu cho cô,từ khoé môi anh,một nụ cười chế giễu hé mở.”Tốt,Nick..ngươi kể về Yu nghe nào”-Vi nói vấn đề chính lên,khiến bầu không khí thoáng chốc bị chất đầy sự nghiêm túc.
-Ít nhất cũng cho ta xuống chứ,ta chóng mặt quá rồi-Nick phân bua.”rầm” Mặt Nick dính với đất
Mẹ hiền hoà.
- Cảm ơn..Ta vào vấn đề chính thôi.-Nick phủi đồ rồi nghiêm túc nói.-Vi..có phải lần trước em đã lên thiên giới mà không hề bị một vết thương đúng không? Điều đó lý giải cho sự ngây ngô của đám thiên thần.Còn tên thiên thần Yu..Kaun ngươi đã giết hắn ta chưa?-Nick quay sang hỏi Kaun,khiến chàng khẽ giật mình.
Ta không biết đã giết chưa.-Kaun lạnh lùng nói,suy cho cùng,anh chẳng qua chỉ cho hắn ta uống thuốc độc thôi,sống chết tuỳ mấy tên y tế trên ấy.Nhưng lúc rời khỏi,anh có cảm nhận được là có một linh hồn thiên giới đã xuống địa phủ nên anh cũng im lặng.
- Hajzzz..Thật ra,thiên thần Yu có một người em sinh đôi,cả hai người đã tách ra khỏi cơ thể thật,Người ngươi giết nắm giữ phần tốt,còn phần xấu vẫn còn ở thiên giới,ắt hẳn nhiệm vụ của cô chưa hoàn thành.-Nick quay sang nhìn Vi,không có chút ngạc nhiẻn hay thất vọng nào biểu lộ trên gương mặt cô,từ khoé môi,một giọng nói ở âm vực thấp nhất cất lên:
- Dám lừa ta..Ta-sẽ-cho-tên-đó-trở-thành người-của-địa-phủ-Vi đang cười,một nụ cười thật đẹp,đẹp như nước hồ trong vắt,cứa vào tim bất cứ ai rồi để lại đường cắt trống rỗng,khô khốc,nhưng nụ cười đó đầy sự khinh bỉ,và khi nụ cười thu lại,ánh mắt cô thay đổi,đã lạnh lùng nay còn lạnh hơn,Kaun có cảm giác,con người này chỉ là một lúc khinh bỉ của cô.Khiến anh thấy ghê sợ chính mình khi là người của cô,anh cảm thấy mình thật kinh tởm..đó là suy nghĩ của anh,và anh nhìn qua hai người còn lại..có lẽ cả ba cảm thấy,mình đã đánh thức một con quỷ thật sự..sợ hãi khi nhận ra đó là một sự ngu si khi nói với cô.Sợ hãi khi nghĩ rằng trò chơi của cô đã bắt đầu,một trò chơi chết chóc,vẫn đôi môi đo đỏ ấy,giọng nói lạnh lùng,băng lãnh cất lên:
-Giết-hắn-cho-ta- Vi đã cảm thấy khó chịu thật sự.
-Tuân lệnh-Lala quỳ xuống,Kaun cũng quỳ,và Lala nở một nụ cười ác quỷ.
Chương 6: Tạm biệt…và cảm ơn
Những tia nắng nhẹ nhàng xuyên qua kẻ lá,in hằn những hình thù ngộ nghĩnh lên mặt đất.Gió khẽ cất bài ca cùng mây bay khắp nơi như rêu rao báo sắp có một điều nguy hiểm xảy ra. Đúng vậy,điều nguy hiểm ấy chính là Vi.
Bầu trời trong xanh,từng đám mây trắng trôi bồng bềnh trên không,thì những đám mây ngọc bích bay đến,tản rộng ra cả bầu trời,tạo nên vô vàn mây điện từ,hàng ngàn hàng vạn quỷ cấp A bay ra,dưới nhân gian,tiếng van xin,la hét của loài người,máu tanh,bốc mùi bay khắp trời.Những con cắt,quạ bay tới,con nào con nấy to lớn,mỏ màu vàng như lúa chín,có điều đôi mắt chúng có vẻ rất căm hận,chúng sà xuống chỗ con người,mổ lia lịa,chúng căm hận vì con người đã phá hoại nhà của chúng,phá hoại tổ ấm,tiêu diệt bạn bè của chúng và hơn hết,phá rừng.Một con phượng hoàng băng xuất hiện.Đôi cánh to lớn,đập nhịp nhàng trong không khí nhưng cũng từ đó,tạo nên những chiếc lông vũ nhọn đâm xuống nhân gian với vận tốc đáng sợ,phá hoại mọi thứ trên đường đi.Trên lưng phượng,một người con gái,mái tóc dài,màu bạch kim nổi bật.Đôi mắt vô hồn,đang nhìn mọi thứ đang diễn ra.Trên tay cô,chiếc dây chuyền bằng bạc khắc tinh xảo vẫn còn.Duy chỉ có điều,nó đã phai mờ dòng chữ “Vi-The*****.Từ khoé miệng cô,giọng nói nhỏ nhẹ nhưng đầy quyền lực vang lên:
- Tiêu-diệt-Vi cất lời,đôi mắt chốc sáng lên rồi lại trở về dáng vẻ thường ngày.Ngay lập tức,vô số các cổng được tạo ra,và từ đó,những ác quỷ bậc nhất bay ra trên những loài thú quý hiếm,và trong đó cũng có người muôn mặt.Anh bay tới chỗ Vi trên con rồng lửa,đôi mắt anh nhẹ nhàng:
- Vi..Em thật sự muốn nó xảy ra ?-Nick cất giọng nói đầm ấm,trong đó xen một chút lo lắng. Rồi từ bên cô,Lala và Kaun xuất hiện.Anh thấy một áp lực đè nặng lên mình,anh cảm nhận được,ba đôi mắt của người này vô cùng đáng sợ,anh cảm thấy kính sợ.Kaun-hoàng tử của bộ tộc rắn,có trí thông minh,sự nhanh nhẹn bậc nhất.Lala-đứa con lai,có sức mạnh phép thuật cao cấp.Vi-đứa con của tử thần,hậu duệ của thánh nữ.Sức áp bức của cả ba vô cùng to lớn,từ bầu trời,hình ảnh của mẹ cô-Vi hiện ra,cất giọng:
-Tiêu-diệt-Giọng nói ồm ồm vang lên,vang cả đất trời.Vi khẽ mĩm cười,linh hồn của bà đang bay lại,bà đã trở thành một linh hồ vất vưởng,mãi mãi không thể siêu thoát,nhưng không có nghĩa bà không thể chiến đấu.Nụ cười nở trên môi bà,bà bay vào chiếc dây chuyền.Cô nhẹ nhàng choàng nó qua cổ,rồi khẽ nắm chặt tay.Phượng hoàng hiểu ý,lấy đà bay vút lên trên không,rồi lộn vòng trên không,bật xuống,lao vun vút vào thiên giới.Màn kết giới nhanh chóng bị phá vỡ,ác quỷ ùa vào thiên giới.Thiên thần từ mọi ngóc nghách bay ra,giương vũ khí chiến đấu.Kaun xông về phía trước,tiêu diệt từng thiên thần,Lala tạo vòng bảo vệ cho Kaun,bất cứ phép thuật hay vũ khí nào cũng không thể khiến anh bị thương càng giúp anh càng trở nên đáng sợ hơn. Cô đáp xuống một khuôn viên lớn,ở đây,cây cối đâm chồi nẩy lộc, tặng trưởng hơn bình thường rất nhiều,những tán lá xum xuê,che bóng mát.Cô khẽ thở dài rồi ngồi trên chiếc ghế đá,mặc kệ sự việc đang diễn ra trên đầu mình.
Từ hồ nước,một người đàn bà xuất hiện.Mái tóc màu hạt dẻ,buông thả nhẹ nhàng và búi một lọn tóc ở một bên,cài những bông hoa tươi,hàng lông mi dài,cong vút,đôi mắt không hề mở,đôi môi trắng.Bà mang bộ y phục màu trắng nốt,nhìn bà như một nữ hoàng,kiềm diễm,uy nghiêm.Vi lặng thinh,quan sát người đàn bà đó,tim cô bỗng quặn thắt như có ai cứa vào vậy.
- Fiora…là tớ đây..Lisa đây mà-Người đàn bà mở đôi mắt,đôi mắt màu khói đục,trong veo như ban mai buổi sớm,cất giọng chậm rãi nhưng khiến cô khiếp sợ,loạng choạng đứng không vững.”Bà im đi”-Vi lấy lại bình tĩnh,cất giọng lạnh lùng.”Tôi không quen bà,nếu có thì cũng chỉ là thoáng qua,và tôi sẽ kết thúc mạng sống của bà,ngay bây giờ.Nói rồi,cô lao về phía bà,đôi mắt khẽ nhắm lại như nhớ về quá khứ:
- Fiora…hihi.. Qua đây nè,bên đây có hoa mắc cỡ nè,lại đây-Giọng nói dễ thương cất lên
- Đâu nào?? Sao tớ không thấy,cậu nói dối-Người con trai chen ngang.
- A..thấy rồi…aha,thấy rồi nè-Cô thấy mình đang nói chuyện với hai đứa nhỏ đó,cô thấy mình tên là Fiora.Chợt,đưa tay lên khoé mắt,một giọt nước mắt đỏ như máu lăn dài trên má.Cô đứng khựng lại,người đàn bà này..chẳng lẽ…
Ô lala. Chẳng lẽ gì???mai tính tiếp…chúc cả nhà ngủ ngon
Cô đang đấu tranh trong chính tư tưởng của mình,chuyện gì đang xảy ra,người đàn bà đó là ai, giọng nói ấy,tại sao lại xuất hiện,và Fiora-đó là tên của người nào,cô loạng choạng,rồi như mất hết sức lực,cô khuỵu xuống,đôi mắt vô hồn nhìn bà ta,một nụ cười từ khoé môi người đàn bà đó,bà ta nhìn cô,nụ cười tươi rói nhưng khiến cô cảm thấy khó chịu trong lồng ngực. Và cô đã hỏi người đàn bà trong tiềm thức,chậm rãi bất chấp cuộc chiến trên đầu mình,thiên thần-ác quỷ:
- Bà là ai?-Vi nhìn bà ta một lượt rồi cất giọng nói băng lãnh.Người đàn bà đó thoáng chút buồn bã trên khuôn mặt.Nhưng bà ta lại nở nụ cười và nói:
- Fiora? Quên tớ rồi ư? Tớ là Diana đây? Fiora??-Diana cất giọng nói ấm áp ấy,đôi mắt khẽ giật giật,chăm chú nhìn cô như đang chờ một hành động mà bà mong đợi.Một làn khói trắng đục bay ra khỏi chiếc vòng cổ,những tia sáng lấp lánh rơi nhẹ nhàng trong không khí như bụi tiên.Vi-mẹ cô xuất hiện khỏi chiếc vòng cổ,đôi môi bà khẽ chửi rủa con người trước mặt:
- Ả này… Sao không chết đi mà sống dai thế.-Vi-mẹ cô nhìn Diana,thoáng chút tia chết chóc.Ngạc nhiên được biểu lộ trên khuôn mặt Diana.Bà thoáng nở nụ cười rồi cất tiếng gọi mây thiên địa…Bầu trời tối sầm lại,những đám mây màu tím bao phủ cả khoảng trời bao la,rộng lớn.
Mưa
Gột sạch
Mưa
Cuốn trôi…
Cuốn tất cả cơn ác mộng đi mất.. Đem lại cho trần thế sự bình an.
Mưa
Vẫn chảy
Cuốn mọi thứ…..
….tới chốn lưu lạc… Sự sai lầm,khi tin tưởng ác quỷ
Từng cơn mưa axit đổ xuống,không hề gây hại cho động vật,nhưng lại khiến con người,thiên thần bị mưa làm bỏng,rồi dần dần bốc cháy,để lại những vệt đen kéo dài trên mặt đất,khô khốc,cằn cỗi,cây cối bị bào mòn.Đôi môi cô nở một nụ cười thật tươi,nụ cười thật lòng kể từ khi mẹ cô tung ra cái chết giả…Cái chết giả?? Cô bật dậy,đây là linh hồn của bà,vậy thể xác bà đâu,cô lướt một lượt trên người Diana rồi dừng chân ở chiếc vòng cổ trên tóc bà.
- chiếc vòng cổ ấy,ở đâu bà có-Vi,sát khí nồng nặc.Một cái nhìn kỳ lạ của Diana dành cho Vi,cô khẽ bóp chặt lòng bàn tay,thì Diana bỗng bay lên,tay che ở cổ,kéo kéo như đang bị ai thắt cổ.Đúng,và đó là Vi.
- Aaaaaaaaaaaaaa… Ư hự-tiếng hét chói tai vang lên,Vi quay lại,cô hoảng hốt chạy lại đỡ lấy thân hình kia.Lala nằm gọn trong lòng bàn tay cô,đôi môi trắng bệt, nước da dần đổi lại màu vốn có.Nhìn Vi bằng ánh mắt ăn năn,cô ngập ngừng:
- Sư..phụ..đệ tử không làm trọn nhiệm vụ..Sư phụ à..Người… Người đừng giận..đệ tử nhé,sư phụ đừng làm mặt lạnh nữa,đệ tử muốn một lần được thấy nụ cười của sư phụ lắm-Lala nói trong nụ cười mếu máo,hai bàn tay,run rẩy nắm lấy Vi như sợ lạc mất.còn Vi nhìn cô,một cái lắc đầu,tay cô vẽ những đường nghệch ngoạc trong không khi tạo thành một ma trận.
- Sư phụ..người đừng tốn sức nữa..đệ tử bằng lòng tan vào cõi không vì người..chỉ muốn nói với người rằng…Yu chính là Diana-người bạn thứ 2 trong 2 người bạn duy nhất của alexana….hức hức… Lạnh quá sư phụ ạ…- Lala nhăn nhó,nụ cười dở khóc dở cười.Cô nhìn Lala,khẽ vuốt mái tóc mềm mại như tơ của Lala,cô cất giọng ca:
Xanh làn gió,nhẹ như áng mây
Cùng bay đi khắp nơi phiêu du cùng ai
Tôi và em,người ta quý yêu
Nguyện hy sinh,liều chết cho nhau mãi mãi.
Mây cứ trôi..sông cứ chảy,tình ta chẳng bao giờ phai,hạnh phúc tìm được là khi ta đủ can đảm bỏ đi quá khứ.
Tôi và em…người con gái ngây thơ…chúng ta giữ chung lời thề…nguyện mãi mãi chết vì nhau. Và giờ…
Hãy để gió cuốn em đi xa,mang em tới hạnh phúc xa vời ấy…tôi có thể…
Vì tôi là evil..evil ta sẽ trả thù cho em….-giọng cô vang lên,hoà giải bầu không khí,mọi thứ rơi vào sự im lặng .cô nhìn Lala,thân thể lạnh giá,đôi mắt xinh xắn mở he hé,Vi khẽ vuốt mắt cô,hừng đông đã lên,đêm đã tàn,thân hình Lala nhẹ nhàng tan vào không khí…”cảm ơn và tạm biệt”
Chương 7: Hãy trở lại…Vì ta
- Cô chủ??-Một giọng nói vang lên đầy thông cảm
- Ngươi!!! Sao ngươikhong bảo vệ Lala?? HẢ???- Vi bật dậy,xô Kaun vào tường,một dòng máu đỏ thẫm chảy ra từ môi anh.- cô chủ??-Kaun hét lên
Một sự im lặng bao trùm lấy thế giới quanh hai người. Cô khẽ nhếch môi,đôi bàn tay trắng nhẹ nhàng vẽ giữa khoảng không một ngôi sao.Cô niệm chú,từ đó,một chiếc nhẫn bạc hiện ra,đơn giản nhưng đầy oán khí.Cô mang nó vào tay,một nguồn năng lực tràn đầy trong cô,đôi chân cô trùn xuống,mặt đất nứt ra tạo nên một cái vực rộng lớn.Cô đang bay giữa không trung,vẻ đẹp lạnh lùng,đôi mắt vô hồn,một sắc đẹp đủ làm điêu đứng bất cứ ai.Đôi mắt cô lướt quanh qua đám thiên thần còn sót lại,một cái bóng lướt qua,những thiên thần gục xuống. Cái bóng khẽ cười rồi dần hiện lên trên mặt đất.Kaun bàng hoàng,không tin vào mắt mình,đó là Lala ư?? một cô gái,không ,một thiếu nữ mang trên mình chiếc giáp màu huyết,đôi môi đỏ mọng,đôi mắt ánh lên sự tinh nghịch,tay cầm hai chiếc dao găm màu bạc,được chạm trổ chữ Jany.Kaun há hốc mồm,tay chỉ cô,miệng lắp bắp:
- Lala…là Lala..ư ư?-Kaun hỏi vô duyên. Một cái gật đầu nhè nhẹ,cô nhìn anh chăm chú.Mái tóc đen nhánh đang bện chặt vào khuôn mặt trái xoan vì mồ hôi,làn da trắng,vệt máu còn vương trên đôi môi anh.Cô khẽ cười,tay xoè ra,một chiếc bông sen màu tím đang nở.
Vi mĩm cười,giọng nói bă g giá ấy lại vang lên nhưng có phần hiền lành hơn;
- Đi thôi,chỉ còn một trụ sở chính cần phá,-Cô lướt mắt đến chỗ người đàn bà Diana đó,đã biến mất,cô cất bước đi,tại một nơi,có người đang nở nụ cười như nắng sớm,vô cùng đẹp đẽ nhưng cùng vô cùng nguy hiểm.
Chương 8: Khu rừng quỷ ám
Trên bầu trời đen,những vì sao sáng như tinh tú của ngân hà đang thay nhau khoe những chiếc đầm sáng lấp lánh,tuy nhiên,điều khác lạ ở đây là mặt trăng đỏ. Mặt trăng đỏ là mặt trăng chỉ xuất hiện đúng một lần trước khi thánh nữ của quỷ chết,đó được xem như là điềm báo của quỷ,vậy mà giờ đây mặt trăng đỏ lại xuất hiện trong ngày rằm.Mặt trăng to,cứ như nuốt chửng cả bầu trời đêm,và đằng xa,thoáng có bóng ba người đang bay giữa trời.
Vi đang cưỡi trên lưng con phượng hoàng băng-kiềm diễm và sắc sảo
Kaun đang cưỡi trên mình con đại bàng phong-nhẹ nhàng nhưng nguy hiểm
Và cô,thiếu nữ Lala đang cưỡi trên mình ngựa một sừng,thánh vật của muôn loài-đáng yêu nhưng đầy sự chết chóc.
Mỗi người một vẻ nhưng khi kết nối với nhau lại tạo nên sức mạnh vô song.
Lala mang trên mình chiếc giáp màu huyết,mái tóc đã đổi sang màu đỏ tươi,buông thả theo làn gió,nô đùa cùng áng mây.Đôi môi đỏ mọng,đôi mắt ánh lên sự tinh nghịch,đang đọng những vết tích của những giọt nước mắt.Bàn tay thon thon đang vuốt ve con ngựa một cách yêu thương.Bức tranh này thật sự khiến cho muôn người ngã gục.Hoa phải ghen và mây phải tan…
Còn cô,vẫn như thế,vẫn là mái tóc dài bạch kim,đôi mắt bạc vô hồn,vẫn là không cảm xúc dù đã giết hại hàng ngàn người,cô vẫn như thế.Nhưng sao hôm nay lại khác quá vậy,cô đang mang trên mình chiếc đầm màu trắng,chiếc đầm không hề có bất cứ hoạ tiết nào chỉ đơn giản là màu trắng ,mái tóc dài đã được bện lại thành những lọn tóc xoăn xoăn,uốn nhẹ vào người,trên đôi tay cô,chiếc nhẫn bạc đã có vài vết trầy,và bàn tay phải của cô,chiếc dây chuyền vẫn nằm trong lòng bàn tay,Vi
Còn Kaun,anh vẫn đang mải mê ngắm nhìn Vi và Lala,cứ nhìn qua rồi nhìn lại đến nỗi Lala phải quay lại,bất giác rùng mình
- Nhìn gì mà giống ăn tươi nuốt sống người ta thế hả?-Lala ghẹo,đôi mắt khẽ chớp,hai ngón tay tạo thành chữ V một cách nhanh chóng.
- Nhìn ai nên nhìn-Kaun vẫn mãi mê nhìn,trả lời ngọt sợt,Lala ngạc nhiên rồi cười nham hiểm,đôi bàn tay đưa lên không rồi lại buông xuống với lực cực mạnh
- á á á á á á-Kaun hét lên,con đại bàng bỗng dưng biến mất,và anh đang rơi tự do
- a ha haha,ngốc quá há há há-Lala cười ngặt nghẽo không chú tâm đến cái người chủ của chủ nhân đang bay đằng trước,Vi khẽ nhếch môi,”tách” một cái…”hí hí hí hí” Con ngựa của Lala chổng chân sau lên khiến Lala ngã nhào…
- aaaaaaaaaa- Lala hét lên bằng thanh âm ở mức độ,gây nhức lỗ tai.
- Đây là khu rừng quỷ ám,ta nghĩ chắc các ngươi sẽ thích lắm,phải dạy dỗ lại chứ..-Vi nghĩ rồi niệm chú..
Đố các bạn câu thần chú gì đấy..hihi.. Đón đọc chap 8.2 nhé.. Câu chuyện chỉ mới bắt đầu thui
- á á á á cá sấu…. Á rắn nước,á á thác nước, phù phù phù-Sau khi Kaun hét lên với một đống âm thanh và đối đầu với vô số loài thú thì anh đã lên bờ,nằm vật ra và thở dốc..
Từ trên bầu trời,một thứ gì đó sáng lấp lánh,đó là cô-Lala,cô đang lao xuống với vận tốc ánh sáng và…
Thiết đầu công.
“binh” – Á… Đau quá đi mất-Kaun ôm đầu,mắt liếc qua cô gái đang tập bò,nhìn anh “thơ ngây vô số tội”.”Anh có sao không?”-Cô hờ hững.Máu nóng trong người anh nổi lên,anh lao tới cô,vật cô ra và…ném xuống nước.Khuôn mặt anh đỏ lên vì tức giận,Hàm răng cắn chặt vào nhau tạo thành những tiếng ken két.Anh vô tâm nhìn Lala đang chới với giữa dòng nước xiết,khuôn mặt cô hốt hoảng,chìm xuống rồi lại ngoi lên,và sau đó,anh không thấy cô ngoi lên nữa,một linh cảm xấu,anh lập tức nhảy xuống nước,cố gắng tìm cô khi đôi mắt và mũi bị dòng nước ập vào.Một ánh sáng loé lên ở phía dưới đây nước,anh bơi thật nhanh,cô gắng cầm lấy vật ấy và ngoi lên khỏi mặt nước,anh đưa cô lên bờ và ho sặc sụa.Còn Lala thì ôm lấy cổ,cố gắng ói thứ nước lẫn bùn mà cô vừa nuốt kia,khuôn mặt tím lại vì sợ hãi xen lẫn chút đau đớn.Cô nhìn anh căm thù,đôi mắt như nuốt trọn lấy anh.
- Đáng đời,dám..-Kaun cất tiếng giễu cợt nhưng chưa hết câu đã bị cô chen vào”anh là tên khốn,tôi không biết bơi mà anh lại xô xuống nước,đồ nhẫn tâm”-Cô liếc anh một cái rồi đi sâu vô trong rừng.
- Ơ.. Cô..cô không biết bơi hả??- Kaun ngạc nhiên,đuổi theo cô,khẽ nắm chặt lấy cánh tay cô mà kéo.”Anh phiền quá” đáp lại anh là cái nhìn căm hận.Nói xong,cô đọc thần chú dịch chuyển..
1 giây…
2 giây
3 giây…..
- Ớ…sao không được,lại xem nào… Ớ gì vậy nè…ớ lại..ớ-Cô xanh mặt,đôi mắt đảo qua anh.” Nè,giỡn hả??”- Kaun lay cô,đáp lại là sự im lặng..
- Hỡi đất mẹ thân thương..hỡi các ma quỷ bốn phương..hỡi tứ vệ linh thần của ma giới… Ta kêu gọi đại bàng phong..linh thú cai quản vùng đất phương Nam..hãy nghe lời kêu gọi….- Kaun vẽ giữa không trung tạo thành ma trận rồi đọc lời kêu gọi..Vẫn là cái sự im lặng đáng sợ đấy..
- Cô chủ/sư phụ..sao người nhẫn tâm thế ế ế ế – Kaun+Lala hét lên tạo thành một hỗn hợp âm thanh dở ẹt..
Mọi người biết câu thần chú của Vi rồi đấy..hề hề
Sau khi cả hai người có những hành động có 1 0 2 trên đời thì cả hai đã bình tĩnh và ngồi ở gốc cây đa to lớn:
- Hắt xì… – Lala hắt hơi,rồi đưa tay khịt mũi,sau đó cô co mình lại,hai hàm răng bện vào nhau,đánh cầm cập.. Quá lạnh,rất lạnh,cô đời nào gặp cái trường hợp này chứ,nghĩ mà ấm ức,tất cả là tại vì tên khốn đó..Cô nghĩ rồi cho Kaun cái nhìn toé khói..
Anh quay qua nhìn cô,đôi môi mở ra như định nói điều gì đó rồi lại im lặng,anh lủi thủi đứng dậy rồi đi kiếm củi..để cô nàng ú ớ vì bỗng chốc cô đơn giữa khu rừng..
Đã một thời gian mà anh vẫn chưa về,lòng cô dâng lên một sự lo lắng đáng kể,cô bật dậy,rồi lao vào rừng tìm kiếm anh.. Một sự ê buốt ở chân..nhưng không nhằm nhò,cô lại chú tâm vào cuộc tìm kiếm..vô vọng..cô ngồi bệt xuống đất,khuôn mặt thoáng chốc tràn đầy nước mắt,đôi mắt đỏ hoe,khuôn mặt trắng bệch,mái tóc bù xù,ôi còn gì là ác quỷ đáng sợ ngày nào.Cô khóc,khóc mãi cho đến khi phát hiện tiếng động ở phía sau mình,cô quay phắt lại,rồi đôi môi cô khẽ mấp máy:
- Ka..aun.. kaunnnnn- Cô nhào lên ôm chầm lấy anh,nước mắt lần nữa lại tuôn rơi không có gì cho thấy sự dừng lại.Anh khẽ thở dài,một cái ôm thật chặt.. Rồi anh dìu cô lại gốc đa cũ,anh đang nướng cá,cá bốc lên một mùi thơm ngầy ngậy,cô cảm thấy bỗng chốc bị cơn đói hành hạ.Cô nhìn anh,anh có hơn gì cô đâu,khuôn mặt xinh đẹp,trắng không tì vết ướt đẫm mồ hôi,cả mảng áo cũng ướt đẫm,mái tóc bện vào trán,đôi mắt anh ánh lên sự mệt mỏi,có lẽ anh lo cho cô lắm,trong phút chốc,cô cảm thấy mình có lỗi rất nhiều,khuôn mặt cô cúi gằm xuống đất..
- Này… Đói không?? Ăn đi..rồi lại đây mà hong khô quần áo- Kaun cất giọng mệt mỏi,rồi giật một con cá lên đưa cho cô,cô lắc đầu liên tục,cô ghét cá,cô hận cá rất nhiều,cô nhíu mày khó chịu,anh nhìn cô khó hiểu,rồi như phát hiện ra điều gì,anh cắm cá xuống đất,rồi lại lủi thủi vào rừng.Lần này cô rút kinh nghiệm,không đi đâu cả,đợi anh về là tốt nhất…
Cùng Chuyên Mục