Xem Bài Viết
Tên:
Lửa Nở Thành Hoa
Mục:
Tiểu Thuyết
~~~~~ Trang 2 ~~~~~
Ba năm trước, hoàng hậu và quý phi tranh giành ân sủng, bị quý phi điều tra rồi vạch trần âm mưu bắt cóc anh trai nàng năm ấy. Phụ vương nàng trước giờ hiếm muộn con trai nên sau khi chứng thực sự việc thì vô cùng tức giận. Hoàng hậu về sau bị phế truất rồi tống giam vào biệt viện, tình nghĩa vợ chồng hơn hai mươi năm tan thành mây khói.
Bà đỡ năm ấy là người theo đạo, không dám ra tay với một đứa trẻ sơ sinh nên giao cho vợ chồng người họ hàng xa nuôi nấng. Anh trai nàng nhanh chóng được đón về, sắc phong hoàng tử, từ một thư đồng nhỏ nhoi bên cạnh con trai đại tướng quân bước lên địa vị tôn quý nhất nhì vương quốc. Hai năm sau, phụ vương nàng được tin đại hoàng huynh cấu kết triều thần tạo phản nên truất phế khỏi ngôi thái tử, giam lỏng trong vương phủ. Anh trai nàng trở thành lựa chọn duy nhất còn lại của phụ vương, được phong thái tử, mẹ nàng cũng nhờ đó mà được phong hoàng hậu.
Trong ánh lửa chói loà trải dọc lối đi, Xa Mị theo mẫu hậu bước lên đài cao, quý phái ngồi xuống vị trí trang trọng nhất dành cho công chúa. Nàng nhớ lại ba năm trước, khi mẹ mình vẫn còn là một cung phi thất sủng bị giam trong biệt viện, còn mình là một công chúa nhỏ suốt ngày sống trong sợ hãi bị giết người bịt miệng, những buổi tiệc thế này luôn là thứ mơ ước vượt quá tầm tay đối với nàng. Cuộc đời hai người phụ nữ chốn hậu cung năm xưa vì một người đàn ông mà nhục, sau cùng lại cũng nhờ người đàn ông ấy mà vinh. Trong thế giới của mẹ nàng, vì vậy, cũng chỉ có mỗi anh nàng. Ba năm qua dường như chưa lần nào bà hỏi nàng một câu về cuộc sống trước đây, ngay cả lúc việc đại hoàng huynh từng giết nàng bị phanh phui, bà cũng chỉ quan tâm đến việc vì sao đại hoàng huynh vẫn còn chưa bị phế, trong khi thứ nàng cần lúc ấy chỉ đơn giản là một cái ôm.
“Chúc mừng hoàng muội tìm được phò mã tốt.” Người thanh niên vừa uy nghiêm vừa tuấn tú đội chiếc mão thái tử bằng vàng nâng ly rượu hướng về phía nàng, nở một nụ cười hiền, nhưng ánh mắt lại sâu không thấy đáy.
“Tạ ơn hoàng huynh.” Nàng cũng nâng ly, ngửa cổ uống cạn, sau đó dốc thẳng miệng ly theo phong tục La Sa.
Trống chiêng vang vọng, nến toả rực trời. Từng đoàn, từng đoàn ca vũ lần lượt nối nhau diễn tấu, xiêm áo đủ màu sắc tung bay, tất cả như một vòng quay bất tận. Nàng tao nhã vuốt tóc, ung dung nhấp môi từng hớp rượu, đến cuối cùng cũng chẳng nhớ mình đã uống tổng cộng mấy ly.
Nàng vẫn biết, suốt buổi luôn có một ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc sang nàng. Thứ ánh mắt thâm trầm đáng sợ đến nỗi có thể giết người.
Năm ấy, cũng sau một buổi tiệc rượu thế này, từng có một người trong bóng tối hung hăng chiếm đoạt nụ hôn đầu đời của nàng trong hơi thở nồng mùi rượu. Hắn ôm nàng, khoá chặt lấy nàng đến đau đớn, tha thiết khẩn cầu:
“Xa Mị, ta yêu nàng, ta yêu nàng đến phát điên rồi! Chúng ta bỏ trốn đi, trở lại như trước kia đi, quên hết tất cả đi có được không?”
Nhưng nàng lại lắc đầu.
Và cái lắc đầu ấy đã đẩy thứ hạnh phúc giản đơn nàng từng mong mỏi vào địa ngục.
Chương 4: Ván cờ
Đêm qua uống khá nhiều nên sáng nay Xa Mị dậy hơi muộn so với mọi ngày.
Trời sắp vào đông, cảnh vật có phần tiêu điều hơn trước. Đã gần trưa rồi mà bốn bề vẫn còn tầng tầng lớp lớp sương giăng, cái lạnh len lỏi vào từng nếp áo, khiến Xa Mị không khỏi rụt người sâu vào tấm áo lông cừu lúc mới bước ra ngoài. Dù vậy, theo thói quen, nàng vẫn sai người bày rượu ra chiếc bàn nhỏ giữa sân, vừa nhâm nhi vừa đọc sách.
Đọc được chừng nửa quyển, thấy đầu vẫn còn hơi choáng váng, nàng gấp sách lại tựa vào bàn định nghỉ ngơi một chút, nhưng vừa chợp mắt đã bị âm thanh sột soạt của tiếng bước chân giẫm lên lá khô đánh thức. Nàng gục mặt xuống bàn vờ ngủ, định phớt lờ, nhưng chẳng mấy chốc bàn tay to lớn kia đã chạm vào vai nàng, lay lay mấy cái. Hơi ấm từ bàn tay ấy truyền sang khiến nàng không tập trung ngủ được, đành ngồi dậy, xoay người quắc mắt nhìn kẻ đang đứng phía sau mình.
“Phò mã lại muốn gì đây?”
“Từ sáng đến giờ ta muốn uống một ly rượu cũng không có người mang đến.” Chẳng hiểu sao gã lại cảm giác giọng mình vừa trở nên dịu dàng một cách vô lý. Vốn định đến ra vẻ cứng rắn với nàng, giờ nghe qua lại giống như than thở. Cơn giận vừa rồi dường như cũng tan biến đi đâu hết sau khi nhìn thấy gương mặt còn ngái ngủ của nàng.
“Ta là công chúa, chẳng lẽ lại bắt ta hầu rượu cho ngươi?” Nàng lắc lắc tay áo nhìn gã, giống như đang tiêu khiển.
“Cô còn định giả vờ sao? Nếu không phải bọn tì nữ của ta đều bị cô bắt đi học nghi lễ cung đình hết thì ta đâu đến nỗi muốn ăn muốn uống đều phải tự mình xuống bếp.”
“À, học lễ nghi, ta nhớ rồi.” Nàng dụi dụi mắt, giọng thản nhiên pha chút nét ngây thơ. “Hai hôm trước phò mã bảo ta đối với mọi người thì nhã nhặn hiền từ, còn đối với phò mã thì xấu xa độc ác, rất giả tạo, không có đức hạnh, nên ta lệnh cho người mang hết tì nữ của phò mã đi học nghi lễ cung đình.”
“Giả tạo, không có đức hạnh thì liên quan gì đến nghi lễ cung đình?”
“Ta cũng đâu bảo là có liên quan.” Nàng mỉm cười thích thú. “Ta thích thì làm thôi.”
“Công chúa…” Gã cúi xuống, môi kề sát tai nàng, hơi thở nóng hừng hực đều đặn phả vào những sợi tóc tơ mềm mại của nàng, khiến nàng khẽ run lên. “Dù sao ta vẫn là chồng nàng, cho ta chút thể diện được không?” Giọng gã đầy ma mị. “Nàng nghĩ sao nếu ban đêm ta lột sạch quần áo nàng rồi treo nàng lên trần nhà để vẽ tranh, hả? Sĩ diện như nàng chắc sẽ không dám mang chuyện này bẩm lên quốc vương hay hoàng hậu đâu nhỉ?”
Nói xong thì lùi ra sau một chút, chắp hai tay sau lưng nhếch môi chờ đợi.
“Phò mã hiểu ta quá, đúng là ta không dám cho thiên hạ biết.” Nàng cúi đầu, giọng yếu ớt, kéo tay áo lên làm động tác như đang cố lau những giọt nước mắt tủi thân, sau đó lại ngước lên, nghiêng đầu mím mím môi cười. “Nhưng mà kể lể với mẹ phò mã chắc là được. Dù sao cũng là người trong nhà, lại là phụ nữ với nhau.”
Gã nhìn nàng đăm đăm. Cái nhìn như trong thoáng chốc vây chặt lấy nàng bằng một bức tường băng.
Tuy gã là con của đại tướng quân tay nắm binh quyền, nhưng từ lúc thành niên đến giờ chỉ rong chơi khắp nơi, về đến kinh thành lại cùng bạn bè hội hè chè chén, không tham gia chiến trận nên chẳng có chút tiếng tăm, địa vị gì ở trong triều. Hoạ may chỉ có thái hậu là chịu xem trọng tài năng của gã nên thường xuyên gọi gã vào cung bàn luận về kinh Phật và chữ Phạn, vớt vát được chút danh dự cho phủ tướng quân. Nếu không phải vì ở buổi hội hoa hai tháng trước Xa Mị sẩy chân rơi xuống hồ, lúc được gã cứu lên thì quần áo xốc xếch lộ ra gần hết da thịt, danh tiếng bị huỷ hoại, quốc vương sẽ chẳng đời nào ban hôn cho một vị trưởng công chúa vừa tài vừa sắc lại có thân phận cao quý như Xa Mị cho kẻ không có gì như gã. Mẹ gã vẫn bảo gã cưới được nàng là vô cùng may mắn, phải biết chiều chuộng lấy lòng nàng. Lại thêm đêm tân hôn thái độ của nàng đối với gã cũng rất quá đáng, trái ngược với những gì gã vẫn nghe người ta tán tụng về nàng, nên gã vẫn nghĩ nàng xem thường gã. Có điều qua hơn tháng nay gã lại thấy thật ra nàng đối với gã không phải vậy.
Nàng giống như…
“Lúc nhỏ nhà ta có nuôi một con mèo tam thể.” Gã đột nhiên nhẹ nhàng cất tiếng. “Ta rất thích nó, nhưng lại sợ người khác thấy ta thích mèo lại chê ta là tên con trai ẻo lả nên ngoài mặt ta luôn bắt nạt nó, vì chỉ có bắt nạt nó ta mới có thể công khai vỗ má nó, chạm vào lông nó.” Gã luồn một ngón tay qua bím tóc nàng, vuốt nhẹ, giọng chợt chuyển sang tình ý tràn trề, bay bổng. “Công chúa đối với ta cũng vậy phải không?” Rồi nâng cằm nàng lên, mấp máy môi thì thầm mấy chữ: “Thật ra, công chúa thích thần.”
Ngón tay xinh đẹp của nàng đang vân vê mép ly thình lình khựng lại.
Vừa định dùng vẻ bông đùa đáp lại gã, không ngờ câu tiếp theo của gã lại khiến cả bàn tay nàng lạnh ngắt.
“Thần cũng thích công chúa.”
Khoé môi nàng nở một nụ cười gượng gạo. Biểu cảm chỉ diễn ra trong nháy mắt ấy thu vào tầm mắt gã, khiến gã nhíu mày, thậm chí cũng chẳng để ý đến nụ cười tươi như hoa đầy tự cao tự đại nàng vẽ ra sau đó.
“Tốt, vì theo luật pháp La Sa, chỉ có ta bỏ phò mã chứ phò mã không được phép bỏ ta đâu.”
Gã cười nhạt nhưng không giận. Gã cảm giác được nàng che giấu cảm xúc là có lý do.
Huống hồ đêm qua quá chén, lúc trên xe ngựa tự dưng nàng nhào đến cụng đầu vào đầu gã, nhớ lại thấy cũng đáng yêu.
Yên lặng quá…
“Nghe nói tài thổi sáo của phò mã khắp La Sa không ai sánh được. Ta đang có hứng nghe, thổi cho ta một bản đi.” Nàng nói.
“Không có hứng không thổi được.” Gã ung dung đáp. “Có thổi cũng không hay.”
Nàng nghe vậy, cũng chẳng đoái hoài đến gã nữa, quay sang uống rượu.
“Đánh cờ thắng ta, ta thổi cho nghe.” Gã buông một câu vu vơ.
Nàng rung nhẹ chiếc chuông bạc đặt trên bàn, sai cung nữ mang một bàn cờ vây đến.
Những nước cờ đầu của gã rất lười nhác không đâu, dù đó là quá trình mấu chốt. Gã cố tình tạo cơ hội cho nàng, sau đó mới từ từ lật ngược tình thế, như vậy sẽ được thưởng thức nhiều biểu cảm trên gương mặt nàng hơn một chút. Việc này với gã không khó khăn là mấy, dù người ngồi đối diện có là cao thủ chơi cờ đi nữa. Thế nhưng khi nàng đặt quân cờ thứ ba xuống bàn, gã đã nhận ra mình khinh địch. Thấy nàng quan trọng thắng thua như vậy, gã từng định nhường nàng, nhưng cuối cùng lại quyết định một sống một còn.
Sương tan dần, gió mấy đợt lao xao.
Đến giữa chiều, hai người vẫn ngồi đó, chăm chú nhìn vào bàn cờ trước mặt. Gã nhịp nhịp chân, len lén liếc nhìn nàng lúc này đang mím mím môi. Cảm xúc trong lòng cứ quấn lấy nhau, rối bời bời, khó chịu không tả xiết.
Vì vậy mà thua.
“Ta không thích người khác nhường.” Nàng nói.
“Thắng là thắng, thua là thua.” Thật ra dù có cho gã đi lại nước cờ kia, gã cũng không chắc mình sẽ nghĩ được cách thắng nàng. Khả năng biến hoá của nàng rất tốt, giành được thế thượng phong trong việc sắp xếp bố cục ban đầu cũng không có nghĩa là sẽ kềm kẹp được nàng.
Đánh cờ như đánh trận. Nhìn lại cách nàng nhử gã, vờn gã, lừa gã để tìm sự sống trong cái chết, rồi cuối cùng tiêu diệt gã, gã cảm thấy trước giờ người ta nhốt nàng trong chốn thâm cung để làm một món trang sức của hoàng gia thật là phí phạm. Hay nói đúng hơn, khả năng của nàng lại phải dùng để đối phó chuyện tranh đấu chốn hậu cung, đúng là đáng tiếc.
“Ta từng nghe thái hậu nhắc, mười năm trước lúc phò mã mười lăm tuổi đã dùng năm trăm quân già yếu chiến thắng bốn nghìn quân tinh nhuệ của Nam Giao ở chiến trường đông bắc.” Nàng tao nhã nâng ly rượu lên, nhấp môi một cái, nhìn lướt qua gã rồi lại liếc xuống bàn cờ. “Tại sao sau đó lại bỏ nghiệp binh đao, không tiếp tục góp sức cho nước nhà mà lại trở thành kẻ suốt ngày rong chơi chè chén?” Năm xưa đại tướng quân tức giận đến nỗi muốn giết đứa con này chính là vì vậy. Rõ ràng là ngọc, cuối cùng lại chọn làm đá, còn là một hòn đá phủ rêu.
“Chiến tranh vô nghĩa, không đáng quan tâm.”
“Trước mặt ta lại dám nói những trận chiến phụ vương ta phát động là vô nghĩa, gan của phò mã hơi lớn đó.” Nàng nghiêm mặt.
Gã khẽ cười nhìn nàng. Hai ánh mắt giao nhau, cùng không hẹn mà sững lại.
Đột nhiên sắc mặt gã trầm xuống.
“Buổi hội hoa đêm ấy là cô cố ý?”
“Nếu thứ ta muốn là thế lực của phủ tướng quân, chẳng phải ta nên chọn người anh trai còn độc thân chiến công hiển hách được người người ngưỡng mộ của phò mã, lúc ấy đang đứng ngắm hoa ở góc hồ phía bắc mà nhảy xuống đợi hắn cứu sao?” Nàng vuốt tóc, hiểu quá rõ mối nghi ngờ đang nhen nhóm trong lòng gã. “Hoàng tử Nam Giao, thế tử Tả Lô, vương tử A La Mộ đều từng ngỏ ý muốn cưới ta, ta nghĩ phò mã đã nghe những lời đồn này không phải chỉ một lần. Ta kết hôn với ai mới mang lại hậu thuẫn nhiều nhất cho hoàng huynh và mẫu hậu ta, phò mã không ngốc đến nỗi không biết chứ.”
Gã im lặng. Không phản bác, nhưng cũng không vì lời giải thích vừa rồi mà bỏ tảng đá nặng nề trong lòng xuống.
“Phò mã thua ta nãy giờ mà sao còn chưa thổi sáo ta nghe?” Trong giọng nói ngọt ngào của nàng có một chút nũng nịu, nghe như trẻ con đang vòi vĩnh.
“Công chúa không biết sở thích của ta là lật lọng sao? Cứ không thích thổi là không thổi.” Gã đứng dậy, xoay người bỏ đi, nhưng được mấy bước lại quay đầu lại: “Ăn gì đi, đừng uống rượu miết như vậy nữa.”
Nàng bĩu môi, nhưng sau đó lại rung chuông gọi cung nữ mang bánh đến.
…
Cứ cách bốn năm ngày Xa Mị lại vào cung thăm thái hậu, hoàng hậu và các cung phi khác. Mối quan hệ giữa nàng và hậu cung vì vậy vẫn khắng khít không kém gì lúc chưa kết hôn cùng Chiêu Cát.
Sau khi cười cười nói nói kể lại chuyện ngoài cung với những công chúa khác ở ngự hoa viên, nàng trở về tẩm cung hoàng hậu, cùng bà dùng bữa.
“Tối qua phò mã nói với con trong triều có người muốn lật lại vụ án mưu phản của đại hoàng tử.” Nàng có vẻ hơi lo lắng. “Con sợ…”
Hoàng hậu đưa mắt ra hiệu cho nàng. Nàng cúi đầu, nhỏ giọng: “Mẫu hậu, dù sao tình cảm giữa phụ vương và đại hoàng tử cũng được vun đắp hai mươi mấy năm trời, trong khi hoàng huynh về cung chỉ mới ba năm. Nếu phụ vương nghĩ tình xưa mà mủi lòng, đại hoàng tử sẽ có cơ hội trở mình rất lớn, hậu thuẫn của hắn trong triều vẫn còn nhiều lắm.” Nàng thở dài, chau mày tức tối vò vò tay áo. “Nếu lần đó hắn manh động tạo phản thật có phải tốt không. Phụ vương sẽ không khoan dung mà chỉ giam lỏng hắn, chúng ta cũng không phải thấp thỏm ngày đêm.”
Sắc mặt hoàng hậu cũng không tốt lắm: “Chuyện này ta sẽ bàn lại với Xa Lý. Ngươi chú ý động tĩnh bên phủ tướng quân đi, phải lôi kéo bằng được họ đứng về phía Xa Lý.” Giọng bà dần trở nên mềm mỏng. “Giờ ngươi phú quý không ai bằng rồi, ta và Xa Lý đều đã cố gắng hết sức bù đắp cho ngươi, chuyện cũ ngươi không nên để trong lòng nữa. Nước lên thuyền lên, ngươi phải hiểu rõ đạo lý này.”
“Dạ, con biết rồi mẫu hậu.”
“Xa Lý có mang quà từ tây nam về cho ngươi, bảo ngươi ăn cơm xong thì sang đấy.”
“Dạ.” Tiếng đáp quá nhỏ, nhỏ đến nỗi như chưa từng tồn tại.
…
Xa Mị rời cung vừa lúc hoàng hôn buông xuống.
Nàng đứng bên cổng, đợi cung nữ đi gọi xe ngựa đang dừng gần đấy. Ánh nắng nhạt phản chiếu lấp lánh trên mái tóc đen dài. Nàng ngẩng đầu nhìn mây, nét mặt không rõ vui buồn, trông hơi thơ thẩn.
“Lên xe đi.” Một giọng nam quen thuộc bất ngờ vang lên sát bên nàng.
“Sao ngươi lại đến đây?” Nàng ngạc nhiên nhìn gã.
“Tiện đường thôi. Ta vừa gặp mặt mấy người bạn cũ từ chiến trường về ở quán rượu cách đây không xa.” Gã vừa nói vừa chìa tay về phía nàng. “Lên xe nhanh đi, không lại muộn giờ cơm.”
Nàng có vẻ phân vân, nhưng gã dường như không chú ý, không nói không rằng kéo tay nàng, khiến nàng theo đà đành phải vội vã nhấc chân bước lên xe.
“Tay cô sao vậy?” Ánh mắt gã dán chặt vào vết bầm trên cổ tay nàng.
“Sơ ý đụng vào bàn thôi.” Nàng vừa nói vừa kéo tay áo xuống, vén màn nhìn ra ngoài.
Gã thấy thế cũng không cố bắt chuyện với nàng nữa, chỉ im lặng ngồi một góc.
Dù vậy, thỉnh thoảng vẫn âm thầm liếc mắt về phía cổ tay đã bị che khuất của nàng. Lòng như lửa đốt.
Chương 5: Thổ lộ
Sau mấy trận mưa liên tiếp từ giữa mùa thu, rốt cuộc đêm rằm đầu đông trời lại quang đãng lạ thường.
Người bạn cũ của Chiêu Cát vừa tặng gã mấy quyển thơ tiếng Phạn, nên đêm ấy gã ngồi trong phòng sách đọc đến tận khuya. Lúc gã bước ra ngoài, trăng đã lên cao. Ánh trăng bàng bạc dịu dàng trải xuống mặt sân rộng lớn, trông xa mờ ảo như khói như sương, khiến lòng người chợt dâng lên thứ cảm xúc lâng lâng mơ màng khó tả.
Ánh mắt gã dừng lại thật lâu nơi chậu hoa súng đặt giữa sân, mỉm cười nhìn nụ hoa e ấp bên bóng trăng lấp lánh, chẳng hiểu sao trong đầu lại hiện lên hình ảnh Xa Mị ngồi bên chậu hoa khuấy khuấy ngón tay nghịch nước, má đỏ hây hây thích thú nhoẻn miệng cười. Trời đã khuya thế này rồi, tốt nhất là nàng đừng để gã bắt gặp nàng không chịu ngủ mà ngồi ngoài sân uống rượu. Nếu không…Nếu không thì sao nhỉ?
Lên giọng bắt nàng đi ngủ? Bế nàng lên ngựa ra bờ suối ngắm trăng?
Gã lắc đầu tự cười mình ngốc, khi không lại nghĩ đến mấy chuyện vẩn vơ. Nàng đời nào chịu nghe lời gã.
“Mang hết mấy chậu hoa súng ở đây đến phòng công chúa.” Gã ra lệnh cho tên người hầu bên cạnh.
Nói xong lại tiếp tục ung dung cất bước.
Đêm trở lạnh, nhưng trên người Xa Mị lúc này không có gì khác ngoài một lớp áo lụa mỏng manh, như một nhành hoa khẳng khiu trước gió. Mái tóc ướt của nàng dường như chưa được lau qua, cứ đều đặn nhỏ nước dọc theo tấm vai trần. Nàng ngồi bên cửa sổ, cằm đặt lên mu bàn tay, tì vào thành cửa nhìn ra ngoài với ánh mắt nửa thờ ơ nửa ưu tư.
Thình lình, một tấm áo bông dày đáp xuống đầu nàng.
Lúc nàng ngẩng dậy, gã đã đứng trước mặt nàng, nghiêm nghị khoanh hai tay trước ngực. Dáng điệu ấy khiến nàng không khỏi bật cười.
“Phò mã, mười năm trước ngươi đã dùng vẻ mặt này để ra uy trước ba quân tướng sĩ sao?” Chẳng hợp với gã chút nào.
“Không phải ngày mai lại dậy sớm tiến cung sao? Tại sao đến giờ còn chưa ngủ? Đã vậy còn không chịu mặc áo khoác vào?”
“Phò mã…” Nàng cười cười ngước lên nhìn gã. “Phò mã giống vú nuôi của ta quá.” Sau đó lại co người nấp vào chiếc áo bông của gã, như đang cố trốn ánh nhìn tức tối mà gã ném cho mình.
Đã biết thể nào gã cũng không để yên cho nàng ngồi đây hứng gió, thế nhưng nàng vẫn không muốn sai người chặn gã bên ngoài. Nàng… nàng muốn nghe gã nạt nàng, bắt nàng mặc thêm áo, bắt nàng đi ngủ, nhìn nàng bằng ánh mắt vừa cứng rắn vừa quan tâm ấy.
Nàng đứng dậy trả áo cho gã, rồi lại ngồi xuống, mắt nhìn về phía những chậu hoa súng vừa mới được khiêng vào.
Gã định khoác tấm áo ấy lên người nàng lần nữa, nhưng nhớ lại ánh mắt xa xăm của nàng ban nãy, nhớ lại dáng ngồi say say tỉnh tỉnh của nàng mỗi sáng bên bàn rượu, trong đầu chợt hiện lên vài ý nghĩ mơ hồ, cuối cùng quyết định thu áo lại, nhẹ giọng hỏi nàng:
“Không thể không bệnh sao?”
Nàng đăm đăm nhìn gã. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi nào đó, đáy mắt nàng dường như đã từng long lanh nước. Gã chờ nàng khóc, nhưng sau đó lại không có giọt nước mắt nào rơi xuống.
Nàng chỉ khẽ gật đầu.
“Nói cho ta biết lý do được không?” Gã cúi xuống, môi chạm vào tóc nàng, cất giọng ấm áp.
Nàng lắc đầu, không nhìn gã.
Gã ngồi lên thành cửa sổ. Nhìn nàng, rồi lại nhìn theo ánh mắt nàng.
Nàng đang nhìn bóng trăng trong chậu hoa súng gã sai người mang đến. Nhìn chăm chú.
Hiền từ lễ độ, không phải nàng.
Kiêu kì đanh đá, cũng chẳng phải nàng.
Thâm trầm sắc sảo, cũng không hẳn là nàng.
Gã phải tách bao nhiêu lớp cánh hoa mới chạm vào được phần nhuỵ hoa nơi trái tim của nàng đây?
Cùng Chuyên Mục