Insane
HOMECHATBLOG
» »
Tìm kiếmĐính kèm: 0
* Xem Bài Viết
»Tên: Thủ Lĩnh Không Muốn Nổi Tiếng
»Mục: Truyện Teen Full
»Đăng: Namon
»Chia Sẻ: SMS Google Facebook Zing Twitter
~~~~~ Trang 3 ~~~~~


“Nghe nói lũ con gái thích con trai lạnh lùng hơn cả con trai hòa đồng.” Hắn nói nhỏ.
“……” Cậu ta cũng suy nghĩ sâu sắc thật đấy.
“À, có nột vấn đề quan trọng tôi muốn nói.”
“Gì?” Sao mặt cậu ta nghiêm túc vậy.
“Nhà kho ở đâu thế?”
“……”
oOo
Khi họ vào đến lớp thì cũng đã qua non nửa tiết học.
Nữ sinh trong lớp lại nổi lên nghi vấn giữa quan hệ của 2 bạn học mới này. Còn nam sinh thì suy nghĩ sâu xa hơn, tại sao Diệp Tinh và Huân Trì – 2 kẻ rất có tiếng ở trong trường lại giúp đỡ Vũ Thiên cơ chứ?
Ra chơi tiết 3, Vũ Thiên đứng dậy định đi thì bị hắn kéo tay lại.
“Đi đâu?”
“Cậu biết làm gì?”
“Tôi lo Lan Hoa lại gây phiền phức cho cậu.”
“Sẽ không sao đâu.”
“Tôi đi cùng cậu.”
Thiên Vũ đang định đứng lên thì cô cúi người thì thầm vào tai: “Tôi đi wc, cậu thật sự muốn đi theo sao?”
Làn hơi thở ấm áp của cô lượn lờ quanh vành tai Thiên Vũ làm cả người hắn hóa đá, lúc sau thì cả khuôn mặt đều có những mảng hồng hồng rất khả nghi.
Mình sao thế này??? Chỉ có vậy thôi mà cũng đỏ mặt. – Nội tâm Thiên Vũ gào thét.
Hắn mải suy nghĩ mà không để ý đến ánh mắt kì dị của mọi người.
………
Khi Vũ Thiên đang đi trên hành lang thì có một bạn nữ nói rằng cô chủ nhiệm cần gặp. Vũ Thiên không nghi ngờ liền đi theo.
Nhưng lúc cô không để ý, bỗng có bàn tay ai đó đẩy cô ngã vào một căn phòng.
Cạch.
Cửa đã bị khóa ngoài.
S.h.i.t!!!
Chương 9: Tức giận
“Vũ Thiên đâu?” Thiên Vũ túm chặt lấy cánh tay Lan Hoa, gằn giọng hỏi.
Vừa rồi đợi đến khi có chuông vào lớp hắn vẫn không thấy Vũ Thiên trở lại, hắn bỗng có linh cảm không tốt. Nghĩ Vũ Thiên khá thân với Diệp Tinh nên hắn hỏi Diệp Tinh. Nhưng Diệp Tinh cũng nói không biết. Kẻ duy nhất hắn nghĩ ra hiện tại chỉ có thể là Lan Hoa.
“A.. đau.” Bàn tay hắn như muốn bóp nát cánh tay Lan Hoa.
“Nói!”
“Làm sao tôi biết được!”
“Đừng thách thức sự kiên nhẫn của tôi.” Bàn tay hắn siết mạnh hơn.
Cô ta nãy giờ không chịu hé miệng, nhưng hiện tại đau đến bật khóc, nức nở nói: “Huhu… Ở… ở nhà kho.”
Thiên Vũ hất tay Lan Hoa chạy ra ngoài.
Cứ tưởng là xong, Lan Hoa lại bị một bàn tay khác túm cổ áo.
Mộc Thanh cười cười: “Mày nói nhốt ai trong nhà kho cơ?”
Mộc Thanh cũng biết chuyện cô ta đổ rác lên bàn đại tỷ, giờ điều duy nhất Mộc Thanh muốn làm bây giờ là dạy cho cô ta một bài học.
“Liên quan gì đến cô chứ, thả tay ra.”
“Được thôi.” Mộc Thanh không chỉ thả tay mà còn đẩy cô ta ngã mạnh xuống đất.
Giây tiếp theo Mộc Thanh ngồi lên người Lan Hoa.
“Hôm nay tao phải cho mày biết, dám động tay động chân với Vũ Thiên là sai lầm lớn nhất của mày.”
Bốp, một cái tát giáng lên mặt Lan Hoa.
“Cứu, cứu….”
Hai cô gái vẫn đi cùng Lan Hoa định kéo Mộc Thanh dậy, nhưng chưa kịp làm gì đã thấy Mộc Thanh đứng lên cho mỗi người họ một đạp ngã ra sau.
Số người xem ngoài cửa phòng càng lúc càng đông.
Bên trong thì có 3 kẻ vẫn đang liều mạng với 1 người.
“Dừng lại đi.” Thiếu Phong kéo tay Mộc Thanh.
“Buông ra.”
“Đánh nặng quá cô sẽ bị đuổi học.”
Nghe vậy Mộc Thanh mới chịu dừng lại.
Ba đứa kia thì nằm rúm ró dưới đất.
“Đánh cô ta không nghĩ tới hậu quả sao?” Thiếu Phong nói.
“Ai sợ ai chứ!”
Lan Hoa khóc lóc gọi điện thoại: “Bác Trương, cho tài xế đến trường đón tôi ngay.” Sau đó chỉ vào mặt Mộc Thanh: “Đừng vội đắc ý, ngày mai chắc chắn mày sẽ bị đuổi học!”
“Haha, nhìn cái mặt xấu xí của cô chẳng khác gì con lợn, tức cười quá đi!” Quả thật là mặt của Lan Hoa chỗ sưng phồng chỗ méo mó, trông rất dị dạng.
Lan Hoa không nói thêm, rời khỏi phòng học.
“Mặt cậu bẩn này.” Thiếu Phong dùng tay lau vệt đen trên khuôn mặt Mộc Thanh.
Cô gái này tính tình rất trẻ con, yêu ghét rõ ràng. Cô luôn đối xử thật lòng vui vẻ với mọi người chứ không kênh kiệu coi thường người khác như Lan Hoa. Cho nên vừa rồi chẳng ai muốn giúp Lan Hoa cả.
Thấy hắn lau mặt cho mình, Mộc Thanh có chút không tự nhiên đẩy tay hắn ra.
Cảm giác mềm mại trên bàn tay biến mất, Thiếu Phong thấy có chút hụt hẫng.
“Các em mau giải tán hết cho tôi, học sinh nào về lại lớp đó, nhanh.”
Đoàn người bắt đầu tản ra.
Có mấy người trong số họ định đi tìm đại tỷ, nhưng bị giáo viên giữ lại để tra hỏi chuyện vừa rồi nên không ai được ra ngoài.
oOo
“Vũ Thiên!”
Nhà kho nằm khá xa nơi học nên cô có kêu cũng không ai nghe thấy. Cửa nhà kho cũng chỉ có khóa ngoài chứ không có khóa trong.
Bên trong tối om, hắn gọi mà không nghe tiếng cô trả lời.
Vừa mò mẫm được công tắc đèn, hắn đã bị ai đó ôm chặt.
“Cậu sao thế?”
Khuôn mặt Vũ Thiên trắng bệch, chảy rất nhiều mồ hôi lạnh. Cánh tay cô run rẩy ôm ngang thắt lưng hắn.
Nhận thấy sự bất thường, Thiên Vũ bế cô lên và chạy đến phòng y tế.
……
Phòng y tế.
“Bạn em không sao, chỉ là do sợ hãi quá độ thôi. Gọi người nhà đến đón bạn về đi. Bọn trẻ dạo này đùa dai thật đấy.” Giáo viên trong phòng y tế nói.
Sợ hãi quá độ sao? Đâu đến mức đấy chứ?
“Tôi không sao.” Lúc bấy giờ Vũ Thiên mới tỉnh táo lại một chút, kéo tay hắn nói.
“Thấy đỡ rồi hả? Em có thể lên lớp học tiếp hoặc xin nghỉ. Cô có việc ra đây một chút.” Cô giáo bước ra ngoài.
Thiên Vũ dùng chiếc khăn mềm lau đi mồ hôi lạnh trên khuôn mặt cô, thấy chiếc kính khá vướng liền tháo nó ra.
Chương 10: Tức giận (2)
“Hì, cậu vẫn còn rất tỉnh táo đấy chứ.”
Hắn thừa lúc cô không để ý liền nghĩ muốn tháo kính của cô ra, ai dè cô đã kịp quay mặt 180 độ.
“Cậu còn cười được? Đưa kính đây!”
“Cậu rất yêu chiếc kính của mình thì phải.” Hắn đặt lại kính vào tay Vũ Thiên.
“Vì tôi rất xấu xí.” Đeo lại kính.
“Cũng được, tôi vẫn muốn xem.”
“Mắt tôi chỉ có lòng trắng, không có con ngươi. Uhm… mắt tôi còn không có lông mi nữa.”
“…..” Cậu đang miêu tả cái gì vậy?
Một hồi im lặng.
“Vũ Thiên, trong đó đã… xảy ra chuyện gì…”
“Không có gì, là do tôi.”
“Do cậu?”
“Hồi nhỏ tôi từng bị bắt cóc. Chúng nhét tôi vào cốp xe suốt mấy tiếng liền. Từ đó tôi rất sợ những nơi tối và chật hẹp.”
“Xin lỗi…” Là tại hắn. Lông mày hắn nhíu chặt.
Đẩy cô xuống cầu thang, đổ rác lên bàn đối với cô chẳng nhằm nhò gì, nhưng cô không ngờ Lan Hoa còn nghĩ ra cả trò này nữa.
“Thấy có lỗi thì đi nói thật với cô ta đi. Tôi cũng không muốn cô gái nào khác phải chịu mấy trò như thế này đâu.” Nhưng Vũ Thiên nghĩ, Lan Hoa ghét cô đến mức này chắc cũng tại mấy câu mình châm chọc cô ta.
“…. Được.”
Khi nói ra chữ “được”, hắn bỗng cảm thấy rất khó chịu.
“Đại đại đại… Vũ Thiên! Sao cậu lại phải vào phòng y tế thế này?”
Diệp Tinh bước vào phòng. Suýt nữa thì kêu đại tỷ.
“Tớ không sao.”
“À Thiên Vũ này, có tớ ở đây rồi, cậu vào lớp trước đi.”
Thấy Vũ Thiên cũng nhìn mình bằng ánh mắt đuổi khách, hắn có cảm giác thật giận dỗi.
“Vậy tôi đi trước.”
Cạch. Cửa phòng đóng lại.
“Có việc gì gấp sao?”
“Đại tỷ, vừa rồi Mộc Thanh biết Lan Hoa *** hại cô liền đánh cô ta đến nỗi mặt biến dạng.”
“Đây đúng là phong cách của Mộc Thanh. Nhưng sao cô ấy biết việc này?”
“A. Là bạn trai giả của cậu. Vì không thấy cậu vào lớp nên hỏi mình, khi nghe mình nói không biết, mặt cậu ta liền như có bão, chạy sang lớp 12C.”
Việc giả bạn gái Thiên Vũ, cô không muốn giấu bất kì ai trong số họ nên đã lựa chọn nói thẳng.
“Cô ta là tiểu thư nhà họ Bạch, cổ đông lớn nhất của trường ta. Tuy tội của Mộc Thanh không đến mức đuổi học, nhưng Bạch gia đã nhúng tay vào thì e là…”
“Cô ta đe dọa đuổi học Mộc Thanh?”
“Đúng vậy.”
“Cô ta đâu?”
“Vừa gọi xe chuẩn bị về rồi.”
Vũ Thiên đứng dậy, nói: “Cậu về lớp xin nghỉ cho tớ.”
“Được.” Không nói nhiều, nhưng Diệp Tinh hiểu Vũ Thiên định làm gì.
………
Kíííttttttt! Chiếc xe hơi nhà Lan Hoa mới ra khỏi cổng trường chưa được mấy mét đã phanh gấp.
“Chuyện gì nữa vậy??” Lan Hoa cáu gắt.
“Tiểu thư, có người đứng chặn ở đầu xe.”
Cạch, Lan Hoa chưa kịp thấy gì, cửa sau xe đã bị mở, cô ta bị ai đó lôi ra ngoài.
“Dừng lại! Cô là ai?” Hai tên vệ sĩ của Lan Hoa cũng ra khỏi xe, chặn trước mặt Vũ Thiên.
“Tôi muốn nói chuyện với tiểu thư đây một lúc, phiền các anh tránh đường.”
“Tôi không quen cô ta, ngăn cô ta lại!” Lan Hoa dãy dụa.
Hai tên vệ sĩ tiến tới, chưa kịp làm gì đã bị đánh ngã ra đất. Biết cô gái xinh đẹp này không hề tầm thường, họ liền nghiêm túc lại để đánh. Nhưng vẫn thua.
Vũ Thiên tuy có thể đánh bại hai người này, nhưng vì là vệ sĩ nên thể lực tốt, cứ ngã lại đứng dậy. Hết cách, Vũ Thiên lôi chiếc kìm điện trong túi ra, khiến hai người kia bất tỉnh.
“Thả tôi ra, thả tôi ra…”
“Thấy tôi hạ 2 người kia như thế nào chứ? Im đi.”
Vũ Thiên ném Lan Hoa xuống đất.
“Cô… cô muốn gì?” Lan Hoa run rẩy.
“Nghe nói cô muốn đuổi học ai đó? Hử?”
“Con… con bé đó xứng đáng bị như vậy! Á á…” Thấy Vũ Thiên giơ tay lên định đánh, Lan Hoa ôm đầu hét.
“Mày dám nói lại câu đó một lần nữa không?”
“Huhu. Cô là ai chứ, khi về nhà nhất định tôi sẽ nói với bố đuổi học hết các người!”
“Nếu mày còn có ý định đó nữa thì e là mày sẽ không được gào bố thân yêu nữa đâu.”
“Á Á Á Á Á Á!!!!!!!!!” Lan Hoa bỗng giật mình gào thét khi thấy một con chuột trước mặt mình.
“Nói đi, cô muốn ăn gỏi con chuột này hay đuổi học Mộc Thanh?”
“Huhuu… tha cho tôi tha cho tôi… Không ai bị đuổi học cả, không ai bị đuổi học cả…”
“Tốt nhất là vậy. Nếu không thì ngày nào tôi cũng muốn gặp cô đấy.”
“Làm ơn bỏ con chuột….”
“Hù!” Vũ Thiên bỗng dí sát con chuột vào mặt Lan Hoa.
“Hấc!”
Lan Hoa ngất xỉu.
Vũ Thiên phủi váy đứng lên, nhìn ông tài xế vẫn yên lặng quan sát nãy giờ: “Xin lỗi, làm phiền bác đưa cô tiểu thư và 2 tên vệ sĩ này về.”
“Vâng… vâng…”
Vui thật đấy!
Vũ Thiên bắt xe bus ra về.
Chương 11: Nghi ngờ
Ngày hôm sau, trên sân thượng.
“Đại tỷ đã làm gì Lan Hoa mà cô ta còn bỏ cả học thế?!” Diệp Tinh cười lớn.
“Dọa một chút thôi.” Vũ Thiên không thích đánh con gái.
“Sao phải mất công như thế? Khi nào còn Minh Huy này thì ai dám đuổi học Mộc Thanh chứ!” Quên mất cha cậu ta là hiệu trưởng.
“Cô ta xứng đáng bị như thế.” Mộc Thanh bĩu môi “Chắc sáng nay soi gương liền không dám đi học.”
“Dù cũng có một phần lỗi của tên hotboy kia, nhưng lần này coi như giúp cô ta bớt thói hống hách đi.”
“Hahaa. Vậy thật sự cậu chỉ bị phạt quét sân trường?”
“Uhm…” Mộc Thanh gật đầu.
“Đại tỷ.” Hoàng Kỳ nhìn màn hình điện thoại thốt lên.
“Sao?”
“Trên forum trường mình có một page fan hâm mộ của đại tỷ.”
“……”
oOo
“Aizz.” …. “Haizz”
“Vũ!” Lâm Hạo bực mình.
“Gì.”
“Số lần cậu thở dài trong 5 phút sắp bằng số lần tôi thở dài trong một năm rồi đấy!”
“Vậy à.” Thờ ơ.
“Cậu sao thế? Cứ đi cạch cậu thế này chắc tôi phát ốm!”
Từ lúc đi học cho tới tận lúc ra về, Lâm Hạo thấy mặt cậu ta cứ như đưa đám, lại còn nổi hứng bảo hắn cùng đi bộ về.
Aizzz, hắn đã rất muốn từ chối.
“Không có gì.”
Thiên Vũ nhớ lại ngày học hôm nay. Cả buổi hắn chỉ gục đầu xuống bàn, kiềm chế việc quay đầu sang bên nhìn Vũ Thiên. Cứ nghĩ đến việc mình và cô ấy chẳng còn chút liêu quan nào, hắn cảm thây thật khó chịu.
“Không có gì? Tôi còn nghĩ cậu đang thất tình.”
Thất tình? Chẳng lẽ hắn thích cô? Không thể nào!
Nhìn chiếc băng cá nhân hôm qua Vũ Thiên băng cho hắn vẫn còn trên cánh tay, nghĩ, cũng có khả năng…
“Tôi…”
“Ah, có đánh nhau kìa!” Lâm Hạo kêu lên, cắt lời Thiên Vũ.
Lại đổi đề tài! Thiên Vũ nghĩ, liệu cậu ta có thực sự quan tâm đến chuyên của hắn không vậy…
“Wow, mỹ nhân đại tỷ!!”
Nhìn theo hướng Lâm Hạo chỉ, Thiên Vũ thấy 2 phe, học sinh trường Orient và học sinh trường nào đó đang đánh nhau rất quyết liệt. Nổi bật là cô gái thả tóc có đôi mắt…
“Là cô ta?” Thiên Vũ nhăn mày.
“Ai cơ?”
“Cậu biết cô gái mặc quần jean thả tóc kia sao?” Mỹ nhân mà Lâm Hạo nói chắc là cô ấy.
“Thủ lĩnh trường ta, cậu không biết?”
“Trịnh Ngọc Linh, 12A?”
“Hả?”
“Cô ấy là học sinh của Orient?”
“Nghe đồn là vậy, nhưng chẳng ai biết cô ấy tên gì, học lớp nào.”
Họ đánh nhau ở khu công trình kiến trúc đang thi công gần trường học.
“Hình như họ đang muốn ngôi vị số một. Mà trường có thực lực mạnh nhất hiện nay là trường cũ của chúng ta, Ares.”
“Trường cũ… thủ lĩnh vẫn là tên điên đó hả.”
“Uhm… nhưng đại tỷ của trường ta cũng không tệ, dùng mỹ nhân kế đủ để hắn ta dâng tay đòi được trói rồi.”
“Thiếu Phong, cậu có thể điều tra về vị thủ lĩnh này được không?” Thiên Vũ nói.
“Này, cậu bệnh nặng rồi đấy, Thiếu Phong đâu có đi cùng chúng ta?”
Cho đến bây giờ hắn mới nhận ra Thiếu Phong không có ở đây.
“Cậu ta đâu?”
“Ở lại trường làm gì đó rồi, tớ chịu.”
Thiên Vũ vừa quay đầu lại phía trận đánh đã thấy họ giải quyết xong. Vẫn là Orient chiến thắng.
Cô gái xinh đẹp nở nụ cười, xóa bỏ hẳn ấn tượng về khuôn mặt lạnh lùng thờ ơ Thiên Vũ thấy lúc ban đầu.
Nhưng điều khiến hắn ngừng thở, lại không phải là nụ cười kia, mà là chiếc cặp sách cô ấy đeo trên vai.
Chiếc cặp kia, giống y hệt cái của Vũ Thiên.
Chương 12: Hôn
Xoẹt xoẹt xoẹt… Giữa sân trường vắng vẻ là bóng dáng một cô gái đang cầm chiếc chổi lớn ra sức quét.
Mộc Thanh thở dài chán ngán. Vừa rồi mấy người họ muốn ở lại giúp cô nhưng cô đã đuổi họ đi hết. Vì lát nữa là giờ hẹn giao chiến với cái trường nào đó ở ngoài chứ không phải ở cổng trường như mọi hôm, cô không muốn họ ở lại muộn hơn nữa.
Cô cũng chẳng để ý nổi mình quét được bao lâu rồi, nhưng đại thể là cũng sắp xong…
Đang quơ qua quơ lại cái chổi thì Mộc Thanh thấy một đôi giày hiện ra trước mặt.
Ý? Giờ này ngoài bác bảo vệ còn có học sinh sao?
Ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy Thiếu Phong.
“Cậu…” Mộc Thanh giật mình.
Thiếu Phong đã đứng trên tầng 2 quan sát cô từ rất lâu. Hắn cũng chẳng hiểu tại sao mình lại kiên nhẫn được như vậy.
“Rõ tàng là rất muốn họ ở lại giúp, sao lại cố đuổi họ đi.” Thiếu Phong đang nói đến mấy người vừa rồirồi muốn giúp cô.
“Sao… sao cậu biết?”
Dùng tay lau lau vết bẩn trên mặt cô, hắn thầm nghĩ, sao mặt cô hay dính bẩn đến vậy. Nhưng nhìn vậy cũng rất đáng yêu mà….
“Này, bỏ tay ra.” Gạt tay hắn ra.
“Cậu có ghét tôi không?” Thiếu Phong chợt hỏi.
Mộc Thanh nghĩ nghĩ, ngày đầu hắn chuyển đến đã có người tới tỏ tinh, nhưng nói chưa đến 3 câu cô gái kia đã ôm mặt bỏ chạy. Cô lại rất ghét những kẻ cậy mình giàu có, đẹp trai mà khinh thường người khác nên cô đã muốn nháo một trận khiến hắn mất mặt. Vậy mà lúc đó hắn chỉ nhìn cô ngẩn người một lúc, sau đó mỉm cười coi như không có gì, đã thế hôm nay còn hỏi cô có ghét hắn không?
“Không.” Mộc Thanh lắc đầu. Qua mấy ngày học cùng lớp, cô thấy tư cách làm người của hắn không có vấn đề gì cả.
“Vậy… cậu có thích tôi không?”
“Tất nhiên là không!” Không ghét đâu có nghĩa là thích chứ.
“Nhưng tôi thích cậu.”
Hắn vừa nói ra câu này, cô trợn tròn mắt, hắn cũng suýt trợn tròn mắt. Hắn đâu có chủ ý nói ra câu này!
Mặt có chút nóng, Mộc Thanh đang định lùi lại phía sau cho đỡ ngượng thì cánh tay hắn bỗng vòng qua thắt lưng cô, kéo cô lại thật gần cơ thể ấm áp của hắn.
“Này! Cậu làm cái gì vậy?” Mộc Thanh cuống quít, dùng tay cố đẩy hắn ra.
Hắn cũng không biết mình đang làm gì, chỉ nghĩ không muốn cô giữ khoảng cách xa hắn.
Nhìn khuôn mặt khả ái, cánh môi hồng hồng của cô, hắn đã ngoài dự liệu lại càng ngoài dự liệu hỏi cô một câu: “Cậu đã từng hôn bao giờ chưa?”
“Chưa.” Đáp lại theo bản năng.
Mộc Thanh vùng vẫy mãi vẫn không thể thoát khỏi vòng tay rắn chắc của hắn.
“Tôi cũng chưa.”
Chưa kịp nghe hiểu câu nói của hắn, Mộc Thanh đã thấy khuôn mặt hắn áp sát, cảm giác được làn môi nóng bỏng của hắn áp lên môi mình. Đầu lưỡi mềm mại của hắn lướt nhẹ trên môi cô….
Cảm giác tim như ngừng đập.
Qua một lúc ngơ ngẩn, Mộc Thanh lấy toàn bộ sức lực đẩy Thiếu Phong ra, quay lưng chạy khỏi cổng trường không thèm trở lại lấy cặp sách.
Thiếu Phong vẫn đứng im lặng giữa sân trường, lưu luyến cảm giác mềm mại trên môi.
Nghĩ đến hắn là người đầu tiên hôn Mộc Thanh, hắn mỉm cười.
…….
“Nhìn thấy gì chưa?”
“Mộc Thanh bị hotboy kia cưỡng hôn…”
Ngoài cổng trường có mấy bóng dáng rất khả nghi.
Họ vừa mới giải quyết xong đám kia, trở lại định giúp Mộc Thanh thì gặp được cảnh này.
Mộc Thanh chạy thẳng ra ngoài không chú ý đến những kẻ lén lút nép người trên tường.
“Đừng đuổi theo, cậu ấy sẽ ngại.” Minh Huy kéo tay Diệp Tinh.
“Hắn dám… hắn dám…. sao hắn dám!? Ta còn chưa dám sao hắn dám…..” Khang Tùng – một trong số họ, cũng là một kẻ thầm mến Mộc Thanh từ lâu, lửa giận ngập đầu bẻ khớp tay định bước ra.
“Ey ey, theo thông tin của tớ thì hắn có một đai đen karate, một đai đen taekwondo, từng giành giải 3 kiếm đạo toàn thành phố.” Minh Huy thản nhiên nói.
“Vậy chúng ta cùng lên….” Khang Tùng vẫn cố chấp.
“Đại tỷ đã về trước, mà đây là việc riêng của cậu, không phải việc chung, đừng có kéo chúng tớ vào.” Minh Huy nói.
“Các cậu…” Khang Tùng ấm ức nhìn ánh mắt “xin lỗi tớ rất tiếc” của mọi người đành phẩy tay giận dỗi.
“Wow, tưởng no.3 hiền lành, ai ngờ cũng là sói ha.” Hoàng Kỳ mê trai đẹp học cùng lớp Mộc Thanh nên cũng có chút hiểu tình hình.
“Ahhh! Về thôi về thôi, còn cậu muốn đánh ghen thì tới đó luôn đi, đâu ai nói muốn cản.” Diệp Tinh kéo mọi người ra về.
“Quá đáng!” Khang Tùng hậm hực đuổi theo họ.
oOo
Khuôn mặt Thiếu Phong hiện tại nhìn đâu cũng thấy chữ “hỉ”, hơn nữa còn là đại hỉ. Cả khóe môi và khóe mắt đều cong cong suốt cả buổi.
Thực sự thì khi mới chuyển vào lớp không phải là lần đầu hắn gặp Mộc Thanh. Lần đầu hắn thấy cô là mấy tháng trước ở ven hồ nhân tạo của thành phố.
Khi đó có một cô gái thất tình tự buộc đá vào chân, muốn tự tử ở hồ nhân tạo. Mục đích là để toàn thành phố biết đến việc cô đã tự tử vì một kẻ bạc tình. Câu chuyện kia là hắn nghe kể lại.
Còn việc hắn thấy chỉ là Mộc Thanh không suy nghĩ nhiều mà nhảy xuống cứu cô gái kia lên, nghe cô ta kể lại chút sự tình rồi nói:
- Cô buộc đá vào chân thì sao có thể nổi lên để cho mọi người nhìn thấy?
- Người chết đuối khuôn mặt sẽ rất kinh dị, cô muốn được lên báo trong tình trạng đó sao?
- Thật không may cô lại tự tử trước mặt tôi, nên tự tử thất bại. Lần sau muốn tự tử thì hãy tìm nơi nào đó không có người tốt.
Trang: « Trước12345 ... 9Sau »
Đến Trang:
Tag: Thủ , Lĩnh , Không , Muốn , Nổi , Top Bình luận
Tên bạn:

Nội dung:





Cùng Chuyên Mục
Xin hạnh phúc đừng chạy quá xa...
Người con gái khiếm thính của em
Thủ Lĩnh Không Muốn Nổi Tiếng
Chuyện Q4
Em Sẽ Đến Cùng Cơn Mưa
Hoàng Tử Lạnh Lùng và Cô Nhóc Lanh Chanh
123456»