Disneyland 1972 Love the old s
HOMECHATBLOG
» »
Tìm kiếmĐính kèm: 0
* Xem Bài Viết
»Tên: Học viện thiên tài
»Mục: Truyện Teen Full
»Đăng: Namon
»Chia Sẻ: SMS Google Facebook Zing Twitter
~~~~~ Trang 2 ~~~~~


Hoàng Thiên Vũ là con gái? Là con gái?
Bất chợt cậu ấy cười lớn, lăn cả ra giường. Vừa cười vừa nói
- Biểu cảm rất thú vị, đúng như những gì tôi mong đợi!
Mặt tôi càng ngu hơn nữa. “Rất đúng những gì tôi mong đợi”. vậy là tôi…tôi lại bị lừa tiếp sao????
- cậu….cậu…. – tôi ức đến nỗi không nói nên lời, chỉ chỏ liên thiên cả.
- Nghe tôi giải thích đã.- Vũ ngừng cười, nhìn tôi điềm đạm- Hoàng Thiên Vũ đích thực là con trai, nhưng tôi thì đúng là con gái!
- ??????
- Nói vậy cũng không hiểu sao, tôi không phải Hoàng Thiên Vũ!
Tôi bắt đầu hiểu ra chút ít, nhưng mặt vẫn nghệt lại
- cậu….cậu lừa tôi, sao lừa tôi chứ?
- Vì ở lớp chỉ có mình tôi là con gái, chán quá nên muốn tìm người chơi cùng thôi. Ha ha công nhận trêu cậu thú vị thật! ha ha
Thú vị? hay thật! cậu ta lôi tôi ra quay 360 độ, giờ tôi chẳng dám tin lời nào của cậu ta nữa.
Không ngờ ngày đầu tiên đi học đã gặp phải những người kì dị như vậy, không biết cuộc sống sau này của tôi còn khủng khiếp thế nào nữa. Tôi thoáng nghĩ mà rùng mình.
- Sao cậu im lặng vậy? – Cô bạn xua xua tay trước mặt, làm tôi chợt tỉnh. Thắc mắc nói
- Vậy…thì cậu là ai chứ?
- Quên giới thiẹu nhỉ- cô bạn chỉ về phía mình, mỉm cười tinh nghịch- tôi là Trương Diên Vĩ, rất vui được làm quen với bạn. Cùng giúp đỡ nhau nhé!
Sau đó Vĩ đưa tay về phía tôi, ý là bắt tay hợp tác.
Tôi lặp lại tên cậu
- Diên Vĩ?
- Ừ! Sao? không hay hả? tôi cũng không thích tên này đâu, nhưng vì mẹ tôi thích hoa diên vĩ nên đặt luôn tên cho tôi. Cậu gọi Vĩ là được rồi! Thôi tôi mệt rồi, ngủ trước đây!
Dứt lời, cậu liền lăn ra giường, nhắm mắt lại.
Tôi quả thật bị làm cho thần điên bát đảo, không biết câu nào của cậu ta là thật. Hix hix
Nhưng mà…sao lại đẹp trai như vậy chứ?
Tôi nhìn khuôn mặt say ngủ nhưng vẫn đầy quyến rũ đó, nuốt nước bọt. Chẹp! chẹp! dù có là con gái, nhưng ở với kẻ như vậy, thật chẳng an toàn chút nào! Amen!
***
Buổi chiều không có giờ học, tôi được dịp tha thẩn quanh trường.
Vì trường rộng quá nên chưa có dịp quan sát hết. Lúc đi ngang qua vườn hoa của trường, tôi bất chợt dừng lại.
Một người đang xách nước, tưới nhè nhẹ lên khóm hoa vàng. Cử chỉ vừa thanh tao, vừa dịu dàng.
Và khi cậu quay ra, dưới ánh nắng xiên xiên vàng nhạt, người cậu như tỏa ra một thứ hào quang chói lọi. Khiến tôi bất ngờ phải dùng tay che bớt lại.
Tại……tại sao…..sao có thể có người…….đẹp trai đến như vậy????
Tôi suýt thì hét lên khi nhìn rõ mặt cậu ta. Đôi mắt ưu tú, cái mũi thanh tao, khóe miệng hơi nhếch, tạo nên một đường cong tuyệt mĩ. Khuôn mặt hoàn hảo đến nỗi không phải di chuyển vị trí cái gì nữa.
Không phải người. Cậu ta là một thiên thần!
Đính chính là tôi không thuộc loại hám giai, thấy giai đẹp là sáng mắt lên. Nhưng quả thật, kẻ nào nhìn thấy cậu ta mà không điên đảo, quả không phải là con gái!
- Vũ! Vũ! – Một người lạ từ đâu chạy tới, tôi vội núp sau lùm hoa.
Hai người nói chuyện gì đó, nhưng nói nhỏ quá nên tôi chẳng nghe thấy gì. Thực tình thì tôi cũng không muốn nghe trộm, chỉ là không muốn bị phát hiện.
Thiên thần đặt bình nước xuống chỗ vừa tưới. Rồi cùng người kia đi mất dạng.
Tôi nhỏm dậy thì chỉ còn trơ chiếc bình không
Đi rồi! Thiên Thần đi mất rồi!
Tôi ngồi tiếc ngẩn ngơ. Chợt nhớ lại lời người kia gọi: “Vũ!”
Vũ ư? Vũ? Chẳng lẽ…..cậu ta….cậu ta chính là Hoàng Thiên Vũ?
Tôi nhớ lại 300 cái tên trong bảng danh sách, đúng là chỉ có một người tên Vũ.
Thiên tài của những thiên tài. Hoàng Thiên Vũ….chính là thiên thần này ư?
Lúc này tôi mới cảm nhận rõ được sự bất công của ông trời. Những kẻ đã tài giỏi thì càng được hậu đãi. Còn những kẻ như tôi vừa không tài lại không sắc. Công lí ở chỗ nào????
Bất chợt nhớ lại lời hai bà bạn trước lúc tôi nhập học
- Cậu vào đó rồi, cố xin cho được chữ kí Hoàng Thiên Vũ nhé!
- Hoàng Thiên Vũ?
- Không biết hả, cậu ấy là tuyệt thế mĩ nam, thiên tài bậc nhất của học viện đó. Danh tánh vang xa, ai mà không biết.
Lúc ấy tôi đã cười khẩy, nghĩ “ai mà không biết, tôi đây không biết chứ ai!”. Nhưng giờ nghĩ lại, thấy thiên hạ đồn chẳng ngoa chút nào.
Tôi lật đật trở về phòng, hình ảnh thiên thần tưới cây cứ lởn vởn quanh óc. Đi không nhìn nhòm, đâm vào người đối diện.
Cả hai cùng ngã ra sàn, giấy tờ văng tung tóe.
- Xin…..xin lỗi! Tôi vội đứng dậy, nâng cả nạn nhân lên, cuống quýt xin lỗi.
Cô ấy không bận tâm, chỉ lo gom lại đống giấy. Miệng nói
- Không sao!
Tôi lúi húi chạy ra nhặt giùm, xếp lại ngay ngắn.
Khi tôi đưa lại tập giấy cho cô gái, mắt bất thần liếc thấy dòng chữ trền bìa: “ Danh sách học sinh tốt nghiệp!”
Trong phút chốc tôi bỗng khựng lại, cô gái kia thấy tôi như vậy thì ngạc nhiên, kéo lại tập giấy trong tay tôi.
Tôi hấp tấp nói
- Chị…..chị mang chúng đi đâu vậy?
Chị ta có vẻ thắc mắc nhìn tôi, giải thích
- Đây là hồ sơ tốt nghiệp, tôi đem cất vào phòng hồ sơ!
- Phòng hồ sơ?
Cô gái gật đầu, chỉ tay lên căn phòng trên tầng hai.
Theo hướng tay chỉ, tôi nhìn thấy căn phòng đóng kín. Tách biệt hoàn toàn, trên bảng còn in to lù ba chữ “phòng hồ sơ”
- Sao không?
Cô gái hỏi lại, tôi lắc đầu
- Không! Không sao!
Chờ khi cô gái đi rồi, tôi mới quay trở về phòng, trước khi đi còn ngoái lại nhìn căn phòng đó một lần nữa. Trong lòng vừa hồi hộp vừa vui mừng.
Rốt cuộc thì cũng tìm được thứ cần tìm. Công sức, nỗ lực để thi vào đây. Tất cả đều để đến được căn phòng đó.
Tôi sắp tìm được rồi!
Chap 4: Đột nhập
Vĩ đón tôi bằng một cử chỉ vô cùng thân mật, điều này khiến tôi hơi sợ. Không biết là cô ấy có định làm gì tôi không nữa!
Thấy khuôn mặt lo lắng của tôi, Vĩ cười
- Mình không làm gì đâu mà cậu sợ! Lại đây, ăn tối đi!
Trong phút chốc tôi có nảy ra một ý nghĩ đáng sợ
Không chừng cậu ta bỏ độc vào đồ ăn của tôi cũng nên!
Như đọc được suy nghĩ trên mặt tôi, Vĩ cười
- Yên tâm đi, tôi thích cậu lắm, chơi chưa chán tôi sẽ không để cậu chết đâu. Ăn đi!
Tôi cảm thấy cuộc đời mình đúng là khốn khổ. Toàn gặp những kẻ chẳng ra gì. Xưa kia thì bị hai bà bạn thân bắt nạt, bây giờ thì lại bị đàn áp mà chẳng vùng vẫy được gì.
Tôi yên lặng, nuốt cho hết bát cơm rồi đứng dậy.
Cực đoan nghĩ: Tôi sẽ phải sống cùng con người ngày một năm nữa ư? Ác mộng có phải là đây?
Vĩ đang ăn bỗng ngửng lên nhìn tôi cười. Tôi bất giác thấy ớn lạnh khắp sống lưng.
********
Giờ học khoa học buổi sáng, tôi thanh thản ngồi trong bàn, lẩm nhẩm đọc bài. Vĩ vẫn vui vẻ tìm kiếm cái gì đó để chọc ngoáy. Nhưng 37 kẻ còn lại không khác gì robot lập trình. Có bị trêu tới cỡ nào cũng không đáp trả. Như thể cái máy bị điều khiển sai sẽ nói
- Xin lỗi! Tôi không được lập trình chức năng này!
đúng là thấy thương cảm cho Vĩ chút ít. Sống với người máy lâu như vậy, hèn chi tính tình cũng trở nên cổ quái.
Tính ra lớp này chỉ có hai người được coi là “người”. Một là tôi, hai là Diên Vĩ. Mà tôi cũng không chắc nữa, tính khí cậu ta cũng đâu có được bình thường.
Phải chăng nhờ IQ của tôi không được cao, nên mới không bị như vậy!
Tôi đang suy nghĩ lung tung thì cửa lớp bỗng bật mở, người vừa bước vào lướt nhẹ như không chạm đất, cả người tỏa hào quang rực rỡ.
Thiên thần lại xuất hiện!
Tôi ngây người, đơ ra như khúc gỗ.
Chói mắt thật! Tôi ngồi sau cậu ta mà vẫn bị ánh sáng lấp lánh lấn áp. Trong lòng hiện lên một suy nghĩ: Về nhà nhất định phải đi mua cái kính râm!
Ý nghĩ đó tan đi rất nhanh, tôi bất chợt nhớ đến phòng hồ sơ. Một mảng kí ức ùa đến
…..
- Anh sẽ thi vào trường thiên tài sao? – Cô bé hoang mang nhìn anh hỏi
- Đúng thế, ở đó không cần lo học phí, ra trường lại có việc ngay lập tức!
- Vậy anh có về thăm em nữa không? – cô bé níu tay áo anh, mắt rơm rớm
- Tất nhiên rồi!
Cô bé ôm chầm lấy chàng trai, khóc nức nở
- Anh nhất định phải về! Nhất định phải về với em!
…….
Cô bé ấy chính là tôi, còn chàng trai kia là anh trai tôi. Nhưng tôi chờ mãi, chờ mãi mà anh không quay lại.
Để tìm anh, tôi đã quyết thi và học viện thiên tài. Mặc cho bị chế nhạo hay can ngăn.
Với tôi, anh trai là người quan trọng nhất, là người thân duy nhất của tôi. Anh nhất định không bỏ tôi, nhất định đã có chuyện gì đó.
Tôi sẽ tìm anh, bằng mọi giá!
*********
7.30 PM
Ăn xong, Vĩ lăn ra giường, đọc truyện tranh
Tôi hồi hộp liếc đồng hồ, canh thời gian. Một lúc sau, Vĩ đã ngủ mất, tôi gọi
- Diên Vĩ! Cậu ngủ chưa? Này…..
Không động tĩnh gì cả. Tốt! Tôi đứng dậy, đóng cửa cẩn thận rồi ra khỏi phòng.
Sân trường tối đen, thấp thoáng vài ngọn đèn từ mấy căn phòng hơi hé cửa. Còn lại thì chìm vào khoảng không mù mịt.
Tôi trèo lên tầng hai, tiến đến căn phòng cuối dẫy.
Tim đập thình thịch như đánh trống. Tôi xưa nay vốn lương thiện, không có làm chuyện xấu bao giờ. Lần này còn đi trộm đồ, bảo sao không sợ.
Nhưng để tìm ra sự thật, tôi bất chấp!
Căn phòng vẫn còn sáng đèn, người coi phòng chưa về. Tôi nán lại bên ngoài, chờ đợi.
Chừng 15 phút sau, có tiếng bước chân, tôi rời khỏi chỗ nấp, tiến đến sát mép tường.
Cô giám thị lách cách đóng cửa, rồi xuống sân. Chờ bóng cô khuất hẳn, tôi mới từ từ tiến tới, thận trọng nhìn ngó xung quanh rồi ấn tay mở cửa.
Tôi chỉ kéo nhẹ một cái, cánh cửa đã mở ra. Thực ra là lúc lên đây, tôi thấy khóa cửa này giống kiểu khóa phòng khách sạn nên đã lấy một ít cao su bôi lên khe cửa. khi nhìn từ bên ngoài sẽ giống như đã khóa nhưng thực chất vẫn còn mở. Trời lại tối nên cô giám thị không để ý.
Như sợ có người phát hiện, tôi nhảy vội vào trong. Cánh cửa to đóng sập lại, khiến trái tim yếu ớt của tôi đập một cái thịch!
Cả căn phòng tối om như một cái hũ nút.
Từng trồng giấy chất cao tận nóc nhà. Tôi kéo cây đèn pin thủ sẵn, soi từng kệ giấy.
Hồ sơ của tất cả học sinh trong trường đều được lưu lại ở đây. Có những bộ từ ngày mới thành lập, lớp vỏ bên ngoài đã vàng ố cả.
Căn phòng có tổng cộng ba dãy kệ, được sắp xếp cẩn thận theo số thứ tự, đếm lùi qua các năm.
Tôi soi một lượt, cuối cùng cũng thấy chiếc tủ chứa hồ sơ năm 2008. Nhưng nó bị khóa lại bằng một chiếc khóa cũ.
Có là gì! Tôi là cao thủ mở khóa, chưa có loại khóa nào là không mở được.
Kéo chiếc cặp ghim trên tóc, tôi vửa ngậm đèn pin, soi vào ổ khóa, tay còn lại tra ghim vào ổ.
Nhưng vừa đút vào thì chiếc đèn pin rơi xuống đất. Tôi bị bịt miệng, túm ra đằng sau
- Hmm……hmm…….
Chap 5: Đột nhập bất thành
- Suỵt!
Giọng nói quen thuộc vang lên, tôi ngỡ ngàng quay lại nhìn kẻ vừa kéo mình, miệng há to đến mức có thể đút vừa hai chiếc đèn pin
- Cậu…..
Chiếc đèn trong tay Vĩ rọi ngược lại, chiếu thẳng vào khuôn mặt đang toe toét của cậu ấy
- Xin chào!
- Cậu làm gì ở đây? Không phải cậu……. – tôi kinh ngạc hỏi
Cậu ta ngủ rồi kia mà. Không lẽ cũng là…lừa đảo sao???
- Tất nhiên là cùng mục đích với cậu rồi! Tôi đến giúp cậu đây! Sao, muốn trộm thứ gì….Hmm hmm….
Đến lượt tôi bịt miệng Vĩ lại, miệng vừa nhắc
- Nói nhỏ tôi, làm việc khuất tất mà hiên ngang vậy!
Vĩ ra hiệu hiểu chuyện, gật gật đầu tôi mới thả cậu ra. Vĩ thì thào vào tai tôi, cười gian xảo
- Thì ra cậu đang làm việc khuất tất!
Tôi có đôi chút chột dạ, cảnh cáo Vĩ
- Cậu không được nói cho ai biết!
- Tất nhiên! Nhưng cậu phải cho tôi chơi cùng!
- Đây không phải trò chơi – tôi bực mình
- Sao cũng được, miễn là tôi vui! – Vĩ cười xòa
Tôi đúng là không thể thoát nổi cậu ta. Bất chợt quay ra hỏi
- Sao cậu biết tôi đến đây?
Vĩ hồn nhiên
- Ngốc thật, tất nhiên là theo dõi cậu rồi!
- Theo dõi tôi? – tôi không kìm được, nói hơi to, Vĩ nhăn mặt nhưng vẫn cười
- Cậu muốn bị phát hiện sao?
Tôi cảnh giác nhìn xung quanh, thì thào
- Sao lại theo dõi tôi? Cậu muốn gì?
Vĩ cũng giả bộ thì thào
- Ai bảo cậu có trò vui mà chơi một mình, tôi tất nhiên là phải đi theo rồi! Cậu cũng thông minh lắm, biết dùng kẹo cao su chặn cửa, nhưng lại để lại sơ hở. Dính lên đó mà không bóc ra, ngày mai phát hiện mất đồ, họ sẽ từ đó mà tìm ra cậu.
- Vậy để tôi…..
- Không cần! – Vĩ kéo tôi lại khi tôi định đến bóc cao su, xòe tay trái ra – Xem nè, tôi phi tang giùm cậu rồi!
Sau đó tiếp tục nói
- Cậu mở khóa mà không đeo găng tay, nhất định sẽ để lại vân tay. Ở trường này, không khó khăn gì để tìm ra thủ phạm khi có dấu vân tay đâu! Tôi mà không ngăn lại thì cậu tiêu rồi!
Tôi nín thing nghe Vĩ giải đáp, cứ như thể cậu ta vẫn hay làm thế này vậy. Quả nhiên kinh nghiệm hơn người.
- Nói thật đi, cậu hay vào đây đúng không? – tôi hỏi đầy cảnh giác
- Đúng thế, nhưng mấy lần trước chơi một mình, chán lắm, giờ có cậu vui hơn – Vĩ cười ngây thơ.
Hay thật! Làm việc khuất tất mà cậu ta chẳng sợ chút nào. Còn vui nữa. Tôi hắng giọng
- Đã nói tôi có việc mà!
- Có ai nói gì đâu!
Tôi lắc đầu
- Để tôi mở khóa trước, chỗ này không ở lại lâu được.
Vừa nói tôi vừa lúi húi cầm cặp ghim, soi lại vào ổ khóa. Vĩ bỗng kêu lên
- Khoan đã!
Tôi ngơ ngác
- Có chuyện gì?
Vĩ bỗng thích thú nhìn chiếc cặp trong tay tôi, giọng nói phấn khích
- Tôi chưa mở khóa bằng ghim bao giờ, để tôi mở thử cho!
- Không được – tôi vội ngăn – tôi chỉ có mỗi cái này thôi!
- Cậu không cho mở tôi sẽ kêu lên! – Vĩ đe dọa
- Cậu…..
- Đưa cho tôi!
- Không được!
- Đưa tôi!
- Không!
Hai bên giành nhau một hồi, chiếc cặp bỗng bật ra, rơi vào góc tủ.
Tôi bực bội nhìn Diên Vĩ, cậu chỉ cười, thản nhiên nhún vai. Tôi không nói được gì, lúi húi soi tìm chiếc ghim, Vĩ lại nhảy vào
- Để tôi giúp!
Vừa dứt lời cậu xô đến, đập vào chiếc kệ
Và chuyện gì đến cũng đến
ẦM!
Chiếc kệ đổ kềnh ra đất, xô theo những kệ khác đổ theo hiệu ứng đômino. Trong khi tôi há hốc miệng không nói nên lời thì Vĩ nhìn chiến trường do chính mình gây ra, tự tán thưởng
- Wow! Điệu nghệ thuật!
Bên ngoài bỗng có tiếng bước chân chạy rầm rầm. Tiêu rồi! Tiếng động lớn như vậy. Sao mà không bị phát hiện chứ? Tôi sợ hãi nắm chiếc đèn pin. Trong lòng trở nên bấn loạn
Làm sao đây? Phải làm sao đây?
Tiếng chân càng lúc càng gần, rồi tiếng mở cửa. Ánh sáng từ chiếc đèn pin rọi từng khoảng.
- Ai? Ai ở trong này?
Tôi tự tưởng tượng ra cảnh người đó mở cửa, tôi thì bị tóm gọn, và cuộc đời cũng chấm hết, trong lòng càng sợ hãi.
Vĩ nép sâu vào thùng giấy, thì thầm với tôi
- Tắt đèn đi, chờ điện mở, lập tức lao ra ngoài. Ok?
Đằng nào cũng chết cả. Tôi im lặng, đồng thuận với kế hoạch tác chiến của Vĩ.
Ánh sáng bật lên như tia chớp, cả căn phòng sáng rực. Vĩ hét lên
- Chạy!
Nhanh hơn cả ánh sáng, tôi và Vĩ lao ra ngoài, người mới đến không kịp phản ứng, ú ớ chạy đuổi theo.
- Đứng lại!
Tôi chạy không dám ngoái đầu. Ý nghĩ duy nhất là: Không thể để bị tóm! Không thể để bị tóm!
Đằng sau chúng tôi, đám người bảo vệ đang đuổi theo, hò hét í ới, huyên náo cả sân trường
- Đứng lại!
- Chúng ta tách ra đi, phân tán bọn họ! – Vĩ bày cách
Chẳng chờ tôi đồng ý, cậu rẽ ngoặt, chạy tót về vườn hoa.
Tôi lao như thiêu thân, không biết trốn đường nào. Trời thì tối đen
- Đứng lại! Đứng lại!
Tiếng hét chói tai vẫn không ngừng bám đuổi phía sau.
Làm sao? Phải làm sao đây?
Trong một thoáng, tôi liếc thấy cánh cửa đang hé, đèn còn bật. Không suy tính, tôi lao ngay vào, sập cửa lại, tưởng đứt hơi!
Từ bé tôi đã ghét nhất chạy bộ, không ngờ có ngày phải chạy bán sống bán chết như vậy.
May mắn cho tôi, không có ai trong phòng cả. Tôi đứng quan sát một hồi, thấy căn phòng này rộng hơn phòng tôi nhiều, cũng đầy đủ và thoải mái hơn. Chỉ có điều hơi bừa bộn.
Nhớ không nhầm thì trước lúc tôi chạy vào, tôi có liếc thấy cái biển “kí túc xá nam”!
Chết cha! Chạy nhầm rồi! Nhưng ngoài kia vẫn đang tìm kiếm tôi, tôi không thể ra được!
Có tiếng bước chân trở lại căn phòng. Tôi càng thở gấp. Chủ nhân căn phòng đã quay lại ư?
Trốn! phải trốn!
Tôi chạy vào trong phòng, phát hiện ra là đang đứng ở phòng tắm.
Kệ! Lúc nguy cấp đắn đo làm gì!
Tôi nhảy lên bệ, kéo rèm, không dám thở.
Chủ nhà đi vào, vứt thứ gì xuống sàn đánh bịch một cái. Rồi tất cả im lặng, thông qua một cái khe nhỏ xíu, tôi nhìn trộm ra ngoài. Anh ta quay lưng lại phía tôi, không nhìn rõ mặt nhưng từ đằng sau vẫn thấy đẹp trai sáng láng. Ắt hẳn cũng là một mĩ nam. Mà hình như có chút gì quen quen.
Anh ta đứng dậy, quay mặt về phía tôi, tôi lập tức thụt xuống.
Có tiếng bước chân tiến vào phòng tắm.
Lạy chúa, đừng vào đây! Xin anh đấy, để lúc khác hãy tắm!
Chốt cửa bắt đầu rung lên, mồ hôi tôi vã ra ướt cả áo.
Đừng! Đừng!
Cạch!
Tiếng bước chân giờ đã ở trong phòng. Tôi không dám nhìn ra, cứ ôm chặt lấy đầu, cầu khẩn
Hết nước! Hết nước đi!
Xòe!
Tiếng vòi nước phun ra đầy thách thức tôi. Tôi bắt đầu mường tượng trong đầu những hình ảnh tiếp theo. Cậu ta cởi áo rồi….Ôi không! Không! Dừng lại!
- Ra đây đi!
Tiếng nói vang lên làm tôi bừng tỉnh.
Nói ai vậy? Tôi sao? Không đâu, làm sao biết tôi ở đây chứ? Chắc là đang nói mơ.
- Muốn nhìn tôi tắm lắm hả?
Giọng nói lại cất lên lần nữa, lần này thì đúng là nói tôi rồi. Hu Hu Mất mặt quá!
Tôi từ từ tụt xuống, bước ra ngoài, ngượng không dám ngầng mặt lên.
Anh ta im lặng một hồi, tôi thu hết can đảm, ngước lên nhìn, suýt thì té bổ chửng.
Hèn gì tôi thấy quen như vậy. Hóa ra, người đang dứng trước mặt tôi, căn phòng tôi nhảy vào, chính là phòng của Hoàng Thiên Vũ. Trước cặp mắt sắp rớt lõm bõm xuống bồn nước của tôi, Vũ thản nhiên
- Cô là ai?
- Hơ…tôi….tôi…
Biết nói thế nào đây? Nói là tôi vừa đột nhập vào phòng hồ sơ và đang bị truy đuổi sao? Liệu cậu ta có ném tôi ra ngoài không nhỉ?
Có tiếng đập cửa bên ngoài. Tôi giật thót
- Mở cửa! …Mở cửa!…
Cộp! Cộp!
Không hay rồi, họ bắt đầu kiểm tra từng phòng. Mặt tôi tái mét lại, lấm lét nhìn Thiên Vũ
Quả nhiên với bộ óc thiên tài, cậu lập tức hiểu ra vấn đề. Vũ khoanh tay lại, hất đầu ra phía cửa
Cậu ta để tôi tự nộp mạng ư? Tôi vội vàng dùng ánh mắt khẩn thiết, năn nỉ
- Xin đừng đưa tôi cho họ! Làm ơn giúp tôi!
Tiếng đập cửa càng dồn dập
- Mau mở cửa!
- Xin hãy giúp tôi! Làm ơn!
- …..CỘc cộc! Mở cửa ra!…..mở cửa ….không mở chúng tôi sẽ….
….
Cách!
Cánh cửa vừa bật mở, hai cái đầu cùng thò vào
- Có chuyện gì sao?
Tôi từ bên trong, len lén nhìn Vũ đang đứng trước hai người bảo vệ to lớn, mặt đằng đằng sát khí.
- Chúng tôi đang tìm kẻ đột nhập vào phòng hồ sao. Có người nói đã thấy hắn chạy vào đây……
- Nên các người muốn kiểm tra! – Vũ ngắt lời bọn họ
- Đúng thế! Vì vậy nên phiền cậu…..
- Nếu tôi không cho phép thì sao? – Cậu lại tiếp tục ngắt lời.
Hai nhân viên bảo vệ không chịu được tên nhóc ương ngạnh, bắt đầu khó chịu
Trang: « Trước1234 ... 27Sau »
Đến Trang:
Tag: Học , viện , thiên , Top Bình luận
Tên bạn:

Nội dung:





Cùng Chuyên Mục
Xin hạnh phúc đừng chạy quá xa...
Người con gái khiếm thính của em
Thủ Lĩnh Không Muốn Nổi Tiếng
Chuyện Q4
Em Sẽ Đến Cùng Cơn Mưa
Hoàng Tử Lạnh Lùng và Cô Nhóc Lanh Chanh
123456»