The Soda Pop
HOMECHATBLOG
» »
Tìm kiếmĐính kèm: 0
* Xem Bài Viết
»Tên: Học viện thiên tài
»Mục: Truyện Teen Full
»Đăng: Namon
»Chia Sẻ: SMS Google Facebook Zing Twitter
~~~~~ Trang 27 ~~~~~


- Không! Em không tin! Anh nói dối! Em không tin! – Tôi tiếp tục ôm đầu, phản kháng nhưng vô ích. Anh cười chua chát
- Thật ra ta cũng rất muốn coi cô như Tuyết Mai. Có thể thật lòng chăm sóc cô. Và sự thật là ta đã làm thế. Cho đến khi…..đến khi Tuyết Mai của ta chết! – Đôi mắt anh bỗng trở nên căm phẫn, cơ mặt giật giật – Là do Hoàng Thiên Vũ! Tuyết Mai của ta vì Hoàng Thiên Vũ mà chết! Con bé yêu hắn, nhưng hắn lại ruồng rẫy nó. Khi ta nhận được điện thoại của Tuyết Mai. Nó đã khóc rất nhiều. Nó muốn trở về với ta. Nhưng cuối cùng nó chỉ nói tạm biệt. Nó đã bỏ ta đi. Nó không bao giờ trở về nữa. Tuyết Mai của ta không bao giờ trở về được nữa! – một giọt nước mắt lăn nhẹ trên má anh. Ánh mắt anh căm giận giống như muốn thiêu trụi mọi thứ. – Ta phải bắt Hoàng Thiên Vũ trả nợ cho em gái ta. Ta đi tìm hắn trả thù nhưng không thể làm được gì. Thế là ta vào Học viện thiên tài. Rồi ra trường. Ta đã luôn tìm mọi cách để trả thù hắn. Nhưng ta không có gì cả. Đúng lúc ta tuyệt vọng nhất, thì cô lại nhập học để tìm ta. Và ta đã nghĩ ra một cách…
Sau đó anh cười. Tôi cảm thấy bản thân mình gần như sắp ngã quỵ. Đến lúc này thì tôi hoàn toàn hiểu. Mũ lưỡi trai! Hồ sơ về anh! Tất cả đều chỉ là màn kịch do anh dựng lên. Tất cả đều là dối trá. Người anh mà tôi tôn kính. Những yêu thương mà anh dành cho tôi. Tất cả đều không tồn tại! Không hề tồn tại! Anh chỉ muốn lợi dụng tôi để trả thù Thiên Vũ.
Tôi cười cay đắng. Cười ba chữ “vật thế thân” của anh. Tôi chỉ là “vật thế thân”. Hơn nữa còn là một vật thế thân rất ngu ngốc. Và tôi nhớ đến Vũ, nhớ đến sự đối xử của cậu với tôi lúc đầu. Tôi hiểu sao Thiên Vũ lại ghét tôi như vậy, tại sao mẹ cậu lại hoang mang khi nhìn thấy tôi. Có lẽ với cậu, tôi cũng chỉ là một vật thế thân. Thứ tôi coi là tình yêu đó chỉ là mặc cảm tội lỗi mà cậu đền bù cho người con gái khác trên kẻ thế thân này.
Đau! Rất đau! Bây giờ tôi mới biết, nỗi đau thể xác có ghê ghớm đến đâu, cũng không bằng nỗi đâu bị phản bội. Thứ niềm tin ngu ngốc tôi tạo dựng bấy lâu hóa ra đều là ảo tưởng. Tôi điên cuồng tìm kiếm anh, chịu đủ mọi đau khổ nhưng hóa ra đều là giả dối. Đều là do anh xếp đặt! Tại sao? Tại sao lại lừa dối tôi? Tại sao? Nước mắt tôi chảy dài. Ha ha! Ngu ngốc! Đúng là ngu ngốc mà!
Anh tiến lại phía tôi, xoa tóc tôi. Đây có lẽ là lần cuối cùng anh xoa tóc tôi. Anh cười
- Đừng trách anh! Nếu trách, hãy trách em đã trở thành vật thế thân quá hoàn hảo. Anh chỉ muốn Hoàng Thiên Vũ nếm trải cảm giác của anh, cảm giác khi nhìn người mình yêu nhất chết ngay trước mắt mà không thể làm gì!
Sau đó anh đứng dậy, kéo hết đống dầu dự trữ ra ngoài. Mùi dầu bốc lên nồng nặc. Tôi chỉ còn thấy anh đứng bên ngoài cánh cửa. Hình bóng mờ mờ đang khóa lại các chốt cửa. Cuối cùng, ánh sáng bùng lên khi anh thả rơi bật lửa. Tôi lao đến bên cánh cửa. Vừa cố gắng kêu lên
- Không! Thả em ra! Thả em ra!
Tôi liên tiếp đập vào cửa, nhưng nó đã bị khóa chặt kín. Hơi nóng thấm vào lớp gỗ. Tôi ho sặc sụa, vội vã lùi ra phía sau. Sợi dây trói càng làm tôi khó cử động. Không thể nào dùng tay thoát ra ngoài. Lửa càng lúc càng lớn, bùng lên từ bốn phía. Cả căn phòng ngập tràn thứ khói bụi trắng mờ. Chút không khí ít ỏi xung quanh tôi dường như đang bị rút cạn đi. Mọi vật bắt đầu nhạt dần.
……….
- Cứu con với! Mẹ ơi! Huh u! Cứu con với!….
- Cô chủ! Cô chủ!
- Khụ! Khụ! Huh u!
- Cô chủ! Cô ở đâu?
- Á Á Á Á Á Á Á Á!!!!!!!!!
……….
Tôi gần như bừng tỉnh. Trong đầu vẫn vang lên những tiếng vang không ngừng. Tiếng gọi, tiếng khóc của một đứa trẻ, xung quanh là lửa. Tất cả cứ mơ hồ, vang vọng. Khụ! Khụ! Tôi ho sặc sụa. Hai mắt cay mờ. Tiếng gọi đó cứ vang mãi….vang mãi. Cho đến khi tất cả bị bao trùm bởi bóng đêm. Nhưng hình như có người gọi tên tôi, rất gần. Chỉ có điều, đó đã không còn là tên tôi nữa rồi!
- Tuyết Mai! Tuyết Mai……
Chap 59: Lừa dối
Cảm giác duy nhất lúc này của tôi là: Khát! Cổ họng tôi khô khốc, như thể lâu lắm rồi không đụng tới nước. Hô hấp cũng rất ngột ngạt. Cả người nhức mỏi. Một lúc sau tôi mới có thể mở mắt. Chỉ nghe thấy tiếng reo của mẹ Thiên Vũ.
- Tuyết Mai! Cháu tỉnh rồi!
Tôi khó nhọc ngẩng đầu. Thì ra…tôi vẫn còn sống. Tôi cười nhạt, sau đó nhìn sang bên cạnh. Thiên Vũ đứng ngay đầu giường tôi, lo lắng đặt tay lên trán tôi. Nhưng tôi lại có một cảm giác rất khó chịu. “Cô chỉ là một kẻ thế thân mà thôi! Một kẻ thế thân mà thôi!” Những lời nói ấy dội lại vào tâm trí tôi. Khiến cổ họng tôi ứ nghẹn, chỉ có thể dùng ánh mắt vô hồn nhìn Vũ. Cái ánh mắt biểu thị: Tôi đã hiểu tất cả mọi chuyện rồi!
Vũ nhận ra điều đó. Cậu ấy cố tình tránh ánh mắt tôi. Vì sao chứ? Vì sao lại không nhìn thẳng vào tôi? Cậu thật sự không phủ nhận sao? Tôi cứ nhìn cậu trân trân, khiến Vũ cuối cùng phải đứng dậy
- Cậu nghỉ đi!
Vũ nói xong rồi bỏ đi mất. Mẹ cậu cũng lặng lẽ ra ngoài.
Không ai nhìn thấy giọt nước mắt của tôi!
………………………..
Chuyến bay bị hoãn lại. Tôi cũng không biết là bao giờ nó có thể khởi hành, cũng có thể là không bao giờ khởi hành. Bởi vì từ khi tôi trở về, Thiên Vũ không còn nhìn thẳng vào tôi nữa. Mỗi khi tôi muốn nói về câu chuyện đó, cậu lại cố tình bỏ qua hoặc tránh mặt. “Cô chỉ là một kẻ thế thân! Một kẻ thế thân mà thôi!” Câu nói ấy cứ vang vọng trong đầu. Ám ảnh tôi không nguôi. Cái gì là tình yêu? Cái gì là hạnh phúc! Thì ra chỉ là tôi tự ảo tưởng! Đã đem hết những lừa dối ấy vào trong tim, tự coi nó là hạnh phúc.
“Cho cậu này”
“Có thích không?”
“ Đồ ngốc! Mới như vậy mà cậu đã cảm động đến thế à? Sau này tôi còn làm nhiều chuyện cảm động hơn thì cậu phải làm thế nào?”
“Xem ra lần này cậu có đỗ, cũng…không thể rời khỏi đây được rồi!”
AAAAAA!!!!!!! Tại sao lại lừa dối tôi. Tại sao lại lừa dối tôi! Chiếc nhẫn bạc bị tôi ném rơi xuống sàn phát ra tiếng “keng” lạnh lẽo. Tại sao hạnh phúc đối với tôi lại quá ngắn ngủi? Tôi khóc nấc lên. Trong đêm đó, chữ Love tỏa sáng bằng ánh đèn đom đóm, phải chăng vì vậy mà cũng nhanh tàn. Tình yêu cậu dành cho tôi vốn mỏng manh như ánh sáng của loài đom đóm. Sau đêm đó thì đã lụi tắt. Là tôi quá hy vọng, quá ảo tưởng. Có thể trong trái tim ấy, còn chưa một lần có chỗ cho tôi. Đều là….giả dối mà thôi!
………………….
Mưa rơi rất nhiều, mang theo một cảm giác cô độc và lạnh lẽo. Tôi ngồi lặng yên trên ghế. Chờ đợi…. Hai mắt dán vào khoảng không vô hình. Tôi thật sự mệt mỏi. Tôi không muốn làm một kẻ thế thân. Nếu chỉ vì khuôn mặt này, chỉ vì cậu muốn bù đắp cho lỗi lầm của mình, thì cũng đừng bắt tôi phải chịu đựng. Tôi thật sự không chịu đựng nổi!
Tiếng bước chân trên cầu thang làm tôi tỉnh hẳn. Vũ đi xuống, nhưng vừa nhìn thấy tôi thì đã vội quay bước.
- Chúng ta nói chuyện đi! – Tôi lên tiếng. Chỉ nghe thấy bước chân kia đang lưỡng lự.
- Chúng ta cần nói chuyện! – Tôi lặp lại, cố gắng giữ cho mình thật bình tĩnh.
Vũ cuối cùng cũng bước đến chỗ tôi, hai chúng tôi ngồi đối diện, nhưng không ai nhìn ai.
- Cậu muốn nói chuyện gì? – Vũ hỏi lại, vẫn không nhìn tôi
Đến lượt tôi im lặng, hai tay tôi nắm chặt tấm hình, cười rất giả tạo
- Đúng là rất giống!
Vũ tái mặt nhìn sang bức hình trong tay tôi. Nhanh như chớp, cậu giật lại nó, phảnh ứng nhanh đến nỗi làm tôi không kịp chuẩn bị.
- Sao cậu lại có bức hình này? – Vũ nhìn tôi, ánh mắt giận dữ.
Tôi lại chỉ cười. Nghĩ lại ngày hôm đó, lúc tôi vào phòng cậu. Nếu tôi thấy bức hình này sớm hơn, có lẽ tôi cũng sẽ không phải đau lòng như vậy. Bức hình cùng tấm thiệp của em gái Thiên Vũ. Bức hình của cô gái mang gương mặt giống tôi.
- Tại sao cậu tự tiện lấy nó? – Vũ quát lên, lặp lại bằng một sự tức giận. Tôi cũng đứng dậy.
- Cuối cùng thì cậu cũng nhận à? Sao cậu không trốn tránh nữa? Sao không tiếp tục coi tôi là cô ấy? Vì sao đã xua đuổi tôi rồi còn giữ tôi ở lại? Vì sao lại bắt tôi làm vật thế thân? Hoàng Thiên Vũ – Cậu ích kỉ lắm!
Tôi nói rồi lao vụt ra ngoài. Hai mắt tôi nhòe đi. Vì mưa…..
Tôi chạy mãi trong màn mưa trắng xóa. Những hạt mưa táp vào mặt, vào người, đau rát. Tình yêu? Tình thân? Tất cả chỉ là giả dối mà thôi! Ha ha ha! Đều là giả dối! Đến cuối cùng, tất cả đều tan theo những hạt mưa. Trắng xóa, vô vọng….
Tuyết Mai! Dừng lại đi!
Tiếng Thiên Vũ gọi tôi từ phía sau nhưng tôi không dừng lại, vẫn tiếp tục chạy một cách vô thức. Vũ lao lên trước, ôm chặt lấy tôi. Tôi không ngừng giãy giụa đẩy cậu ra nhưng cái ôm đó càng chặt
Thả tôi ra! Thả tôi ra!
Vũ cúi xuống ôm trọn lấy tôi, mưa rơi ướt lạnh. Hai cánh tay tôi cuối cùng mệt mỏi buông thõng xuống. Cả người cứng đờ. Tiếng nấc bị hòa lẫn trong tiếng mưa. Hai chúng tôi cứ thế đứng dưới mưa, không nói gì. Vòng tay ấy vẫn ôm tôi không chịu buông. Giọng cậu thoảng qua tai, mỏng manh như hạt mưa vừa chạm đất đã tan biến
Xin lỗi! Tuyết Mai! Tôi xin lỗi!
Tôi òa lên. Không gian xung quanh trở nên nhạt nhòa. Trong vô thức, tôi vẫn muốn dựa vào bờ vai ấm áp đó mà khóc. Vẫn muốn được đôi tay ấm áp đó ôm chặt. Nước mắt tan trong giọt mưa. Vũ nói rất khẽ vào tai tôi
Ngày mai chúng ta sẽ đi! Sẽ không có chuyện gì nữa! Chúng ta sẽ rời khỏi đây!
Tôi im lặng cúi đầu, chỉ có nước mắt lăn dài, lăn không ngừng theo những hạt mưa.
……………………
Mau thay đồ đi! – Vũ đưa tôi khăn, rất nhẹ nhàng nói. Tôi chỉ gật đầu, sau đó bước lên phòng.
Bầu trời ngoài kia vần vũ, những đám mây che đi hết ánh sáng của trăng sao. Chỉ còn lại một khoảng không tối sẫm. Tôi ngồi tựa đầu vào cửa sổ. Lặng lẽ nhìn màn đêm đang trải dài. Có phải chỉ cần qua ngày mai, mọi chuyện sẽ kết thúc?
Tôi nhìn như thôi miên về phía ánh sáng duy nhất trên bầu trời, nơi chỉ có một ngôi sao đủ mạnh mẽ để tỏa sáng.
Tất cả sẽ kết thúc?
…………………..
Khi tôi thức dậy trời đã sáng rõ. Thực ra tối qua tôi chỉ chập chờn, lúc mê lúc tỉnh. Sáng vừa thức dậy tôi đã chuẩn bị sẵn hết đồ đạc. Đồ của Thiên Vũ cũng gần như hoàn tất. Chỉ cần chờ đến giờ thì sẽ đi. Khoảng thời gian chờ đợi thật khó chịu. Tôi trở về phòng ngồi một mình. Qua lớp kính, tôi thấy Vũ chuẩn bị ra ngoài. Một linh cảm mãnh liệt dâng lên, tôi bỗng thấy rất khó chịu, vội vã chạy xuống nhà. Chỉ thấy trên bàn có một tờ giấy đã bị đốt, còn lại một mảnh nhỏ vẫn đang cháy dở.
Tôi chạy đuổi theo Vũ, leo lên một chiếc xe rồi bí mật đi sau. Con đường đi rất dài. Đến một nơi mà tôi chưa từng biết. Trong lòng tôi không ngừng vang lên suy nghĩ duy nhất: Cậu ấy muốn đi đâu? Rốt cuộc là cậu ấy muốn đi đâu? Cùng lúc đó, chiếc xe màu xanh chở Vũ chợt dừng lại. Tôi thấy cậu trả tiền, rồi lẳng lặng đứng trước một tòa nhà 5 tầng cũ kĩ. Dường như rất đắn đo, cuối cùng cậu cũng chịu bước vào.
Tôi vội vã trả tiền, sau đó chạy theo. Bước chân của tôi gõ đều đều trên bậc thang, vừa bước vừa tự hỏi: Liệu tôi có nên dừng lại? Nếu cậu ấy phát hiện ra tôi thì sao? Tôi lưỡng lự đứng trước dãy hành lang nhỏ hẹp dẫn lên tầng 3. Đúng lúc đó, một tiếng động vang lên làm tôi chết sững
Đoàng!
Sau hai giây tê liệt, tôi lao nhanh nhất có thể về căn phòng trên cùng. Và khi tôi mở cửa ra, một cánh tượng mà tôi không thể tưởng tượng được. Trên sàn đất ẩm thấp lênh loáng một màu đỏ tươi. Và….anh tôi, đang nằm trên vũng máu ấy. Ngay bên cạnh, Vũ đang đứng nhìn, với khẩu súng trong tay vừa mới bóp cò.
Tôi tê liệt nhìn về phía Vũ, cậu buông thõng khẩu súng xuống sàn. Biểu cảm vừa ngạc nhiên trước sự có mặt của tôi, vừa có chút hoảng loạn.
Á Á Á Á Á Á Á!!!!!!!!!
Tiếng thét chói tai vang lên ngay cạnh tôi. Và chẳng cần quay lại, tôi cũng đủ biết người phụ nữ vừa đến có biểu cảm như thế nào. Khuôn mặt chị ta trắng bệch, lắp bắp hai từ
Giết….giết….
Chữ “người” còn chưa kịp thốt ra, chị ta đã lao xuống tầng dưới như thể sợ bị thủ tiêu nhân chứng. Phản ứng nhanh đến nỗi tôi và Thiên Vũ chỉ có thể trơ mắt ra nhìn. Ý nghĩ tăm tối chợt lóe lên tron góc tôi. Chị ta sẽ gọi cảnh sát! Như cùng chung ý nghĩ với tôi, Vũ vội vàng bước tới.
Chuyện này…Tuyết mai….tôi không…..Không phải là tôi làm!
Đừng nói gì cả! Cậu phải rời khỏi đây ngay! – Tôi cắt ngang lời Vũ, nói bằng giọng khẩn trương
Không được! Như vậy tôi sẽ bị hiểu lầm! – Vũ nói rồi tiến về phía cửa ra vào nhưng tôi cản lại.
Đã có người nhìn thấy cậu cầm súng, cho dù giải thích thế nào cũng vô ích. Nếu cậu bị bắt thì ai sẽ tìm ra hung thủ thật sự! Tôi…..tôi tin cậu!
Ánh mắt Vũ đắn đo nhìn tôi, đồng tử dãn rộng khi nghe đến bốn từ “hung thủ thật sự”. Có chút gì cảm kích khi thấy tôi không cần nghe giải thích đã hoàn toàn tin tưởng cậu ấy. Bên dưới tòa nhà bắt đầu trở nên huyên náo. Tiếng còi xe cảnh sát vang lên càng lúc càng gần. Tôi giật mình, quay vội vào trong
Không còn thời gian đâu! Cậu mau đi đi!
Tiếng vọng từ phía tầng một nghe rất gần, lẫn cả tiếng người phụ nữ ban nãy. Giọng điệu không che dấu nổi sự sợ hãi.
Cậu phải đi ngay! – Tôi dùng hết sức, đẩy Vũ về phía cửa. Cậu quay đầu ngần ngại nhìn tôi vài giây. Cuối cùng cũng nhảy qua. Vừa lúc đó thì cửa phòng bật mở.
………………..
Bệnh viện
Bóng đèn màu đỏ trước cửa phòng cấp cứu đã sáng được một tiếng. Khoảnh cách bên trong và bên ngoài chỉ có một cánh cửa mà chia thành hai thế giới rất xa. Duy sự im lặng bao trùm lên tất cả. Sự im lặng đến đáng sợ.
Đây là lần thứ hai tôi ngồi ở vị trí này, cầu nguyện, hy vọng. Chờ đợi kì tích sẽ xuất hiện. Anh không phải là anh trai tôi, nhưng anh đã từng là anh trai tôi, chí ít đã từng xem tôi như một người em gái. Cho dù chỉ là một kẻ thay thế, thậm chí là một quân cờ mà anh sắp xếp, thì tôi vẫn luôn coi anh là người anh mà tôi yêu thương nhất. Tình cảm hơn mười năm qua của tôi đâu phải chỉ là giả dối.
Một tiếng “dinh” rất khẽ vang lên. Ánh sáng trước cửa phòng đã tắt. Tôi vội chạy đến bên vị bác sĩ vừa bước ra, không kìm được run rẩy hỏi
Bác si! Anh ấy…anh ấy sao rồi?
Đáp lại ánh mắt khẩn thiết của tôi là một cái lắc đầu. Ông nói với giọng tiếc nuối
Chúng tôi rất tiếc. Chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng……
Tay tôi lập tức buông thõng xuống, hoang mang nói với bản thân “không thể nào! Không thể nào!”. Vị bác sỹ gì có chút thương cảm nhìn tôi, nói rất khẽ
Cô hãy vào gặp người thân lần cuối đi!
Tôi không suy nghĩ được gì, lập tức lao vào bên trong. Trên chiếc giường trắng muốt, tôi thấy anh nằm im, hai mắt khép hờ. Tôi run run tiến lại gần, cầm lấy tay anh, giọng nói cũng trở nên không rõ ràng
Anh! Anh….anh nhìn em đi! Anh….mở mắt ra nhìn em đi!
Anh khó nhọc hé mắt, quay về phía tôi. Nước mắt tôi chảy dài, chỉ cảm thấy đau đớn. Đau đớn hơn cả khi phát hiện ra anh không phải anh trai của tôi. Tôi gắng cười trấn an anh
Anh! Anh….sẽ không sao! Nhất định sẽ không sao! – Tôi càng nói thì nước mắt càng chảy, chỉ thấy vị mặn chát nơi khóe miệng.
Anh run run nhìn tôi, từ từ đưa cánh tay tới trước mặt tôi. Giọng nói yếu ớt
T..uyết….M…a.i!…
Tôi vội vã nắm lấy tay anh, nói vội
Em ở đây!
T..u..uyết …M..ai – Anh không ngừng gọi tên tôi, hai mắt dường như đã không còn nhìn rõ nữa. Tôi đưa cánh tay của anh lên mặt, thì thào
Rồi…anh sẽ khỏe lại! – Tôi nói trong tiếng nấc. Anh nhắm mắt mệt mỏi, cố gắng thốt lên hai từ
X..i..n…l..ỗi! T..uyết…M..ai!…
Tôi lắc đầu, nói trong nước mắt
Không! Em…không trách anh…không!….
Anh mở mắt nhìn tôi, bàn tay vuốt mặt tôi. Có thể người anh muốn nhìn thấy lúc này là cô gái có gương mặt tôi đang mang. Có thể lúc này anh chỉ muốn gặp Tuyết Mai thật sự của anh. Nhưng tôi vẫn chấp nhận. Tôi chấp nhận làm kẻ thế thân lần cuối cùng. Anh lau những giọt nước mắt trên mặt tôi, nhìn tôi đăm đăm. Sau đó anh bỗng chỉ tay vào cổ tôi, khó khăn nói
T..h..â.n ….t..h.ế!…
Tôi giật mình nhìn lại, nghi hoặc nói
Anh muốn nói đến thân thế thực sự của em?
Anh nhắm mắt thay cho lời đồng thuận. Tôi bỗng nhiên cảm thấy tim đập rất mạnh, vội vã hỏi
Em nghe! Anh nói đi! Em là ai? Rốt cuộc thì em là ai?
Đúng lúc đó thì máy đo bỗng nhiên phát ra tiếng kêu lạ. Tôi thấy anh co giật, tay run run chỉ vào sợi dây của tôi
T..h..â.n….
Tôi nắm chặt lấy tay anh, vừa gọi không ngừng
Anh…anh sao vậy? Anh nói đi! Em dốt cuộc là ai? Em là ai?
Sợi dây trên cổ tôi rung lên dữ dội, anh càng co giật mạnh hơn nữa. Cho đến khi một tiếng “píp” vang lên, kéo dài những đường thẳng trên máy đo. Hai mắt anh nhắm nghiền lại, cánh tay rơi tự do trong không trung. Vụt khỏi tôi!
Tôi cảm thấy dường như không thở nổi. Giống như có một sức ép khủng khiếp bóp chặt trái tim bé nhỏ, khiến nó nghẹt thở. Tôi không biết thứ chất lòng đang chảy trên mặt mình là gì. Không còn nhận thức được xung quanh. Tôi hét lên
Anh! Anh tỉnh lại đi! Tỉnh lại đi!!!!!
Trong vô vọng, anh chỉ nằm im. Không nghe thấy, mãi mãi không nghe thấy gì nữa!
Một cơn gió vô tình thổi qua làm chiếc lá trên cành khẽ lay động rồi lìa cành. Rất nhẹ nhàng, gió đưa lá trở về với đất. Cuộc đời con người, tranh đấu rất nhiều, giành giật rất nhiều, hận thù rất nhiều, cuối cùng vẫn sẽ tan vào hư vô.
Giống như gió! Giống…như lá!
…………….
Tôi bần thần từ bệnh viện trở về. Từng bước vô định bước trên đường. Lần này thì anh đã thật sự ra đi! Thật sự bỏ tôi mà đi. Tôi giống như một cơn gió vô hình. Mất hết tất cả. Mất hết kí ức. Vô định và trống trải!
Đúng lúc này thì một chiếc xe chạy đến gần chỗ tôi. Người vừa mở cửa xe gọi tôi bằng giọng lo lắng
Tuyết Mai!
Tôi nhìn thấy mẹ Thiên Vũ ngồi trong xe, ánh mắt đang trở nên hoảng loạn, nói
Thiên Vũ…..Thiên Vũ…..
……………..
Tôi và mẹ cậu vừa trở về nhà, đã thấy có rất nhiều cảnh sát ở bên ngoài. Vừa bước xuống xe đã lập tức bị đám phóng viên vây kín. Ánh đèn chớp nháy không ngừng.
Bà Hoàng! Bà nói sao về việc này?
Cậu Thiên Vũ đã bỏ trốn sau khi gây án!
Bà nói gì đi chứ?
Bà hoàng!
Rất nhiều mic được đưa đến chỗ tôi và mẹ Thiên Vũ. Những câu hỏi cứ bám lấy chúng tôi. Mãi đến khi quản gia của nhà cậu tới tách đám phóng viên ra, đưa chúng tôi vào trong nhà. Dù vậy, đám người bên ngoài cũng không hề có ý định giải tán. Không khí trong nhà im lặng đến u ám. Không ai nói một lời. Rất lâu sau mẹ Thiên Vũ mới gần như bật khóc lên tiếng
Tại sao lại xảy ra chuyện như vậy chứ?
Vừa nói bà vừa ôm đầu. Tôi phải đến vỗ vai bà
Bác đừng quá lo lắng! Thiên Vũ nhất định không sao!
Tôi nói nhưng cũng là tự an ủi bản thân. Tự cho mình một niềm tin để dựa vào. Bởi vì tôi cũng đang hoang mang không kém. Trong lòng chỉ có một ý nghĩ duy nhất. Thiên Vũ! Cậu đang ở đâu? Cậu có an toàn không?
………….
Mẹ ơi! Hu Hu! Mẹ ơi!
Cô chủ! Cô ở đâu? Cô chủ!
Hu hu! Anh ơi! Mẹ ơi! C
Trang: « Trước1 ... 252627
Đến Trang:
Tag: Học , viện , thiên , Top Bình luận
Tên bạn:

Nội dung:





Cùng Chuyên Mục
Xin hạnh phúc đừng chạy quá xa...
Người con gái khiếm thính của em
Thủ Lĩnh Không Muốn Nổi Tiếng
Chuyện Q4
Em Sẽ Đến Cùng Cơn Mưa
Hoàng Tử Lạnh Lùng và Cô Nhóc Lanh Chanh
123456»