Còn đây là lúc nó tốt nghiệp cấp 1! Cấp 2! – từng bức ảnh đều được giải thích rõ ràng. Mỗi cái lại gắn với một thành tích của Vũ. Tôi đưa tay lật từng bức ảnh, trong đó có một bức bị rách. Bên dưới có một dòng chữ nhỏ nhưng không thể nhìn rõ
Sao tấm ảnh này lại bị rách ạ? – Tôi tò mò nhìn Vũ trong ảnh, dường như những bức ảnh trước đó cậu đều luôn mỉm cười. Chỉ duy từ tấm này trở đi là không còn cười như vậy nữa. Tôi lật nhìn ngày tháng phía sau bức ảnh: 20/3/2010. Phải rồi! Lúc chúng tôi cùng tham gia đại hội thể thao ở trường Thiên Đức, tôi cũng từng nhìn thấy một bức ảnh của Vũ. Lúc ấy cậu cũng mỉm cười rất rạng rỡ. Tôi còn thấy ngạc nhiên vì không tin kẻ như cậu cũng có thể cười như vậy. Sau đó lúc Vũ chiến thắng, tôi lại nhìn thấy nụ cười ấy. Tôi lật qua một hồi, tất cả những tấm ảnh sau ngày này đều như vậy. Không có một bức ảnh nào tươi cười cả. Tôi ngạc nhiên nhìn mẹ Vũ. Bác ấy chỉ quay đi, một lúc mới nói
Chắc là lúc xem ảnh không để ý làm rách thôi!
Không khí chợt im lặng, mẹ cậu gấp cuốn album nhỏ lại. Tươi cười
Chúng ta đi ăn tối thôi!
Dạ! – Tôi miết tay vào tấm ảnh rồi bỏ lại chỗ cũ.
Cơm tối được dọn ra, mẹ Vũ vừa hỏi
Bao giờ thì các con lấy được bằng?
Chắc khoảng tuần sau! – Vũ trả lời
Bác ấy hơi tính toán điều gì đó, rất lâu sau mới đột ngột đề nghị
Vậy chờ khi lấy được bằng cưới hay là trước đó?
Tôi suýt nữa thì phun nguyên ngụm canh vừa uống ra khỏi miệng. Lập tức thu người lại mà ho sặc sụa. Cái gì chứ? Cưới? Mà…ai cưới ai? Vũ cũng ngạc nhiên không kém. Sợ mình nghe nhầm, hỏi lại
Cưới?
Phải! – Mẹ thiên Vũ thản nhiên gật đầu – Các con đều đã đủ tuổi, sao lại không thể bàn tới vấn đề này?
Tôi suýt sặc tập 2. Tôi mới 18 tuổi, Thiên Vũ cũng vậy, sao có thể tính là đủ tuổi chứ? Mà cho dù là thế, tôi cũng chưa từng nghĩ tới chuyện này. Thực sự thì…..không thể nào!
Mẹ! Chúng con vẫn chưa nghĩ tới chuyện này! – Vũ nói rồi lại bình thản ăn. Xem ra về góc độ này thì hai chúng tôi có suy nghĩ giống nhau. Tôi ra sức gật đầu. Mẹ Vũ thấy vậy thì thất vọng ra mặt
Được rồi! Việc này chiều theo ý các con! Nhưng các con đã tính những chuyện tiếp theo chưa?
Câu này rõ ràng là có ý hỏi tôi. Vì Vũ khi ra trường sẽ có ngay công ti của mình. Nếu không cũng có thể tùy tiện chọn một công ti mình thích để vào. Không như tôi, không tiền, không tài, cũng không biết làm gì. Bây giờ mới phát hiện, nếu không phải mẹ Vũ đề cập, thì tôi cũng không để ý. Tôi ấp úng trả lời
Việc này…
Chúng con sẽ đi du học! – Vũ cắt ngang lời tôi.
Du học??? – Tôi ngẩn người, chớp mắt hỏi lại. Mẹ cậu cũng ngạc nhiên không kém. Vũ chỉ nói
Con và Tuyết Mai sẽ cùng đi du học 3 năm. Trong thời gian đó mẹ có thể quản lí công ti, chờ chúng con trở về.
Sau đó Vũ còn trình bày luôn cả kế hoạch hoc gì, ở đâu, đăng kí như thế nào. Tóm lại là từ A đến Z. Khiến tôi và mẹ cậu chỉ còn biết tròn mắt tiếp nhận. Cậu ta….cậu ta lên kế hoạch từ hồi nào vậy?
Việc này…. – Mẹ Vũ đắn đo nhìn hai chúng tôi. Suy nghĩ về phần thuyết trình rất thuyết phục của cậu. – Nhưng…
Đây là một cơ hội tốt để phát triển. – Vũ tiếp tục nói
Bác gái im lặng, sau đó quay sang nhìn tôi
Tuyết Mai! Ý kiến của cháu thế nào?
Tôi….tôi còn có ý kiến gì được nữa? Tôi ấp úng
Chuyện này….cháu cùng…
Cậu rất muốn học hội họa bên đó mà, không phải sao? – Vũ quay sang nhìn tôi
Kể ra thì…cũng đúng. Tôi luôn mong có thể đi du học. Chỉ là….có rất nhiều vấn đề khác cần nghĩ đến. Không gian trong chốc lát trở lên im lặng. Mỗi người theo đuổi một ý nghĩ, cho đến khi mẹ Vũ lên tiếng
Thôi được rồi! Mẹ đồng ý!
Vũ không có vẻ bất ngờ nhiều lắm. Chỉ nói gọn
Vậy tuần sau bọn con sẽ khởi hành!
Tôi và mẹ Vũ: “….”
Rốt cuộc thì cậu đã tính toán từ lúc nào vậy?
Sau tối đó, chúng tôi bắt đầu chuẩn bị kế hoạch cho chuyến du học. Nói về việc này, tôi có chút phấn khích, nhưng cũng có chút buồn. Tự dưng đến một môi trường xa lạ, dù ở đây tôi không có quá nhiều người quen, thì vẫn cảm thấy có chút không thích. Hơn nữa tôi cũng có rất nhiều kỉ niệm ở đây, thật sự là không nỡ. Nhưng rồi cũng không tiếc được lâu. Cũng chỉ là 3 năm, không phải đi vĩnh viễn. Tôi lại tiếp tục chuẩn bị.
Thời gian trôi qua nhanh chóng. Tôi đã gần như làm xong mọi thứ. Thực tình thì làm xong mọi thứ ở đây là gấp xong quần áo cùng nhiều đồ lặt vặt, còn những thủ tục khác như làm hộ chiếu, xin visa hay đăng kí vào trường đều là do Thiên Vũ thu xếp cả. Tôi chỉ việc gấp đồ mà mang đi. Ấy vậy thôi mà cũng mất đến nửa ngày. Lấy món này lại không nỡ bỏ món kia. Lại không thể mang tất cả đi. Tôi cứ đặt lên đặt xuống một hồi, thật là khó nghĩ.
Đến lúc lấy chiếc hộp chưá đom đóm, tôi mới biết nó đã chết rồi, không còn tỏa sáng nữa. Biết trước là như vậy nhưng vẫn cảm thấy không vui. Tôi đem chôn con đom đóm vào một gốc cây sau nhà. “An táng” rất trang trọng.
Buổi chiều cuối cùng trước khi đi, tôi quyết định đi dạo một lát, dự định sẽ về thăm lại nhà của mình ngày trước. Coi như từ biệt anh trai trước khi đi. Đường phố về chiều hơi vắng vẻ. Có phần uể oải và chậm chạp. Tôi thong thả dong bộ trên các góc phố. Nhìn ngắm thủ đô thật kĩ. Mãi một hồi tôi mới nhận ra có người đang tiến lại phía mình. Vừa nhìn thấy tôi liền rất ngạc nhiên. Bởi đó là… Văn Nhân
Anh rủ tôi cùng đi uống cafe. Tôi đồng ý. Dù sao cũng đã qua, không nên tính toán nữa. Hơn nữa tôi sắp đi du học, sau này không còn cơ hội gặp mặt. Nhân không hề động đến gói đường gần đó, bỏ rất nhiều cafe. Có lẽ là rất đắng. Nhưng trùng hợp, tôi cũng thích uống như vậy. Trong cái đắng mới cảm nhận được vị ngọt rất quý giá. Nhân điềm đạm hỏi
Em vẫn ổn chứ?
Tôi gật đầu
Vậy thì tốt rồi! – Anh hơi cười, ngả hẳn ra phía sau – Em không có gì muốn nói với anh sao?
Tôi im lặng, khuấy khuấy chiếc chén tạo ra những tiếng leng keng
Ừm…ừ…
Khi nào thì em đi? – Câu hỏi của Nhân làm tôi hơi sửng sốt, hỏi lại
Sao anh biết?
Anh mỉm cười
Không có gì. Anh tự biết thôi! Em đi không lâu chứ?
Ưm…3 năm! – Tôi trả lời
Rất lâu!
Phải!
Cả hai chúng tôi cùng im lặng. Không biết vì sao ở trước mặt con người này, nói những lời như vậy, tôi lại thấy hơi buồn. Cảm giác thật khó hiểu.
Anh có thể ôm em được không? – Nhân đột ngột đề nghị, ánh mắt hy vọng nhìn tôi.
Dù sao, cũng là lần cuối rồi. Tôi nhẹ gật đầu. Nhân quàng tay ra, rất dịu dàng mà ôm lấy tôi. Cảm giác vừa gần gũi, vừa ấm áp. Cái ôm tựa hồ như không muốn buông ra. Rất lâu sau, Nhân mới nới lỏng tay, trước khi đi còn hôn lên trán tôi, nói
Tạm biệt!
Tôi vẫy tay lại với anh, sau đó cũng mỉm cười
Tạm biệt!
…………………………
Rời khỏi quán, tôi lại tiếp tục lang thang trên đường. Dãy phố bên này có vẻ đông đúc và ồn ào hơn, khiến cho cảm giác ảm đạm không còn nữa. Tuy nhiên gần tối, nên có vẻ hơi lạnh. Tôi thu mình vào trong chiếc áo, khẽ rụt cổ cho ấm, nhanh chân bước về phía nhà mình. Thực ra nó vốn là cô nhi viện, đã rất lâu rồi tôi không trở về, kể từ sau khi anh đi. Mải suy nghĩ, tôi không cẩn thận va vào một người đi ngược đường. Tôi chệnh choạng ngã xuống đất, người kia không nói gì, mau chóng lướt qua tôi. Lúc ngẩng lên nhìn, tôi gần như chết đứng tại chỗ. Bởi vì con người ấy. Hắn ta…chính là mũ lưỡi trai.
Nhất định không thể nhầm. Hắn chính là mũ lưỡi trai. Là người đã bắt tôi thách đấu với Vũ, rồi có thể chính là người đã khiến chúng tôi bị bắt. Nhưng quan trọng hơn, mũ lưỡi trai là người duy nhất biết được tung tích anh trai tôi. Hắn năm lần bẩy lượt xuất hiện trước mặt tôi rồi lại mất dạng. Nhưng tại sao lại là bây giờ? Và tại sao hắn không đến tìm Thiên Vũ? Những câu hỏi xoay vòng trong đầu. Nhớ lại lần tôi và Vũ bị bắt, cũng chính vì đuổi theo mũ lưỡi trai. Không lẽ lần này cũng là một cái bẫy? Tôi có nên đuổi theo không?
Tôi nắm chặt tay, cảm giác sợ hãi hơi trào lên, nhưng vẫn quyết định bám theo. Lần này, tôi nhất định phải tìm ra câu trả lời. Nếu bỏ lỡ cơ hội này, tôi có thể sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa. Tôi cố gắng duy trì một khoảng cách an toàn nhất định, không để hắn phát hiện ra mình.
Hai chúng tôi ngoành vào một khu phố khác, đường càng lúc càng đông khiến cho việc theo dõi cũng trở nên khó khăn. Tôi vừa lo bị phát hiện, vừa phải theo sát trong hàng người chật ních. Chúng tôi loành ngoành qua rất nhiều nơi, rốt cuộc vẫn không biết là hắn muốn đi đâu. Hai chân tôi bất đầu nhức mỏi, nhưng vẫn cố gắng theo kịp. Có cảm giác như hắn càng bước càng nhanh. Mấy lần suýt thì cắt đuôi được tôi. Rồi đột ngột mũ lưỡi trai quẹo vào một ngõ nhỏ. Khi tôi chạy đến thì không còn thấy ai nữa. Tôi đứng lại thở dốc, cũng lúc này, tôi mới nhận ra con đường này có chút quen thuộc. Nếu không nói….nó chính là đường về cô nhi viện – nhà tôi.
Tôi vội vàng chạy lên trước, rồi bước vào trong. Vừa mới tới cửa cô nhi viện, tôi đã thấy một gương mặt vô cùng quen thuộc. Khuôn mặt mà, tôi vẫn mong nhìn thấy trong mơ.
Tôi gần như chết lặng, không dám tin vào hình ảnh trước mắt mình. Có phải tôi đã nhớ đến mức hoang tưởng rồi không? Khuôn mặt đó đang cười, nụ cười thân thuộc mà ấm áp. Tôi tiến lại một cách vô thức, rất lâu mới bật ra được một tiếng
Anh!
Người ấy mỉm cười, đưa hai tay giơ về phía tôi. Bàn tay ấm áp chạm vào má tôi, tóc tôi. Tôi cảm nhận rõ ràng hơi ấm từ đôi tay ấy. Thật sự rất dịu dàng. Nước mắt tôi tự nhiên chảy dài. Cuối cùng, tôi kêu lên, bổ nhào về phía anh.
Ngoan nào! Ngoan nào! – Giọng nói ấm áp vang lên bên tai tôi. Đây rõ ràng là sự thật. Anh tôi dốt cuộc đã trở về. Anh đã trở về với tôi. Tôi càng ôm chặt anh hơn, nức nở.
Nhưng đúng lúc ấy. Một cú đánh phía sau giáng vào người tôi. Cảm giác tê buốt chạy dọc, sau đó tôi thấy mình trở nên mềm nhũn, mọi thứ tối sầm lại.
Hình ảnh cuối cùng tôi nhìn thấy: Anh đang mỉm cười!
Chap 58: Ác mộng
Ánh sáng dịu nhẹ chiếu vào mắt khiến tôi khẽ nhíu mày, hồi lâu mới mở được mắt, cả người đều thấy ê ẩm và đau nhức. Có lẽ là hôm qua tôi vận động quá nhiều đây mà. Hèn gì ngủ ngon vậy, một giấc tới sáng luôn. Nghĩ lại cũng thật đáng sợ, tối qua tôi mơ thấy ác mộng, tôi thấy anh trai trở về, nhưng anh ấy không nói gì với tôi, sau đó còn đánh tôi ngất đi. Tôi lắc đầu thở dài, chắc tôi thật sự nhớ anh đến bị hoang tưởng rồi!
Tôi khẽ vặn mình một cái cho đỡ mỏi. Nhưng rồi tôi nhận ra, có gì đó không ổn. Cái giường! Đúng rồi, không phải giường ở nhà Thiên Vũ, căn phòng này cũng không phải phòng tôi. Và…và…tay tôi đang bị trói lại! Chuyện gì thế này? Tôi ngơ ngác nhìn xung quanh, mơ màng nghĩ. Chẳng lẽ tôi vẫn còn đang mơ? Nhưng không phải mơ thì sẽ không cảm thấy đau sao? Vậy thì mấy dấu vết trên tay tôi là thế nào? Sao chỉ cựa quậy là thấy đau như vậy?
Tôi xoay xoay người, cố gắng lết ra khỏi vị trí. Khi quay mặt về giữa phòng, tôi mới nhận ra có người đang đốt lửa. Mà người đó lại không phải là một người xa lạ. Dưới ánh sáng chập chờn mờ ảo, khuôn mặt quen thuộc đang nhìn về phía tôi. Nhưng ngoài sự trống rỗng và vô hồn, tôi không còn nhìn thấy điều gì nữa. Đó ….là anh trai của tôi? – Tôi nhìn rồi lại tự đặt câu hỏi với chính mình, rất lâu mới thốt lên được một tiếng
- Anh!
Đáp lại lời tôi là một cái nhếch mép. Tôi có cảm giác như mắt mình đang hoa lên. Tôi…nhìn nhầm ư? Anh chưa từng dùng biểu cảm đó với tôi? Chuyện này, dốt cuộc là sao chứ? Tôi không kìm được lên tiếng
- Anh! Anh về rồi ư? Anh đã ở đâu vậy? Anh có biết là em đã tìm anh lâu như thế nào không? – Niềm vui trong phút chốc khiến mắt tôi cay cay. Thế nhưng anh chỉ ngồi yên không phản ứng.
Tôi định tiến tới anh thêm một bước, thì lại bị đống dây dợ quấn chặt lấy người làm cho không cử động được. Tôi khó hiểu nhìn anh
- Anh! Là anh phải không? Sao anh lại trói em! Mau thả em ra! Anh không nhận ra em sao?
Vẫn là một sự im lặng đến khó hiểu. Đây rõ ràng không phải một giấc mơ. Anh tôi thật sự đã trở về. Người tôi yêu thương nhất cuối cùng cũng trở về. Thế nhưng sao anh lại trói tôi? Còn không hề nhìn tôi lấy một lần. Tôi bắt đầu cảm thấy hoang mang. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Tại sao anh trở về mà không cho tôi biết? Hay anh đang trách móc tôi không đi tìm anh? Tôi thật sự không hiểu nổi!
Khuôn mặt của anh không một chút cảm xúc. Thật sự, tôi chưa bao giờ nhìn thấy anh như thế. Cho dù là trước kia, lúc tôi đi tìm anh. Hai chúng tôi ở cách nhau rất xa nhưng tôi luôn luôn nhớ về anh. Nhớ khuôn mặt luôn nở nụ cười, bảo vệ, che chở cho tôi. Thế nhưng tại sao trong giây phút gặp mặt này, dù anh chỉ ngồi cách tôi qua một đống lửa, mà lại có cảm giác xa xôi đến như vậy. Giống như hai người xa lạ không hề quen biết. Mà dường như trong ánh mắt ấy, còn có vẻ thỏa mãn khi thấy tôi bị trói. Ai có thể giải thích cho tôi chứ?
- Anh! Mau thả em ra đi! – Tôi vừa giãy giụa vừa nhìn về phía anh – Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Anh nói đi!
- Im miệng đi! – Anh hắng giọng, lạnh lùng nhìn về phía tôi. Trong cái nhìn hàm ý cả sự cảnh cáo.
Tôi sững lại vài giây, cảm giác hoang mang nổi lên rõ rệt
- Anh đang làm gì thế? Em là Tuyết Mai đây mà! Anh không nhận ra em sao?
- Đã bảo im miệng cơ mà! – Anh đột ngột quát lên. Trừng trừng tiến lại phía tôi. Thái độ đó làm tôi run sợ lạ kì, tự động lùi về phía sau. Anh thậm chí còn chưa từng mắng mỏ tôi, cho dù tôi có làm sai điều gì. Thế nhưng hiện tại….
Vẫn không nói không rằng, anh kéo tôi xuống, rồi lôi tuột ra cạnh đống lửa. Từ ngạc nhiên, tôi bắt đầu chuyển sang sợ hãi. Đặc biệt là khi thấy đống củi chất ở khắp nơi. Tôi cố ngển cổ nhìn ra bên ngoài, nhưng không thấy gì vì bị cánh cửa che khuất. Tôi lại đưa mắt về phía anh. Trong khi đó, anh lúi húi kéo hai can lớn từ trong góc ra. Nếu không nhầm, thì đó là dầu hỏa. Tôi lại sợ sệt lên tiếng
- Anh làm gì vậy? Anh….
Tuấn ngồi xuống, dùng một tay xoa xoa lên tóc tôi. Đúng cái kiểu hồi nhỏ anh vẫn hay làm, nhưng ánh mắt thì hoàn toàn trái ngược. Anh cười
- Biết cái gì đây không?
Tôi lắc đầu. Anh lại tiếp tục nhìn tôi, miệng nở nụ cười không rõ nghĩa.
- Anh chuẩn bị trò chơi cho em và bạn em thôi! Muốn chơi không? Rất vui!
Sau đó anh rút từ trong túi áo ra một chiếc bật lửa, vừa xoay xoay, vừa cười ma mị. Tôi tái mặt
- Anh nói gì vậy? Mau thả em ra đi! Anh! Chúng ta về thôi!
- Chưa được đâu! – Anh lắc lắc ngón tay, đoạn ghé sát mặt tôi – Nam chính còn chưa tới mà!
Một tay anh đưa lên, vuốt vuốt những sợi tóc tôi. Tôi thật sự hoảng sợ. Tại sao anh tôi lại biến thành như vậy? Rốt cuộc thì anh định làm gì chứ?
- Anh! Anh sao vậy? Em là Tuyết Mai! Em gái anh mà! – Tôi hoang mang nhìn về phía anh, chỉ thấy anh bật cười, xoay vòng chiếc bật lửa
- Em gái? Em gái ta chết lâu rồi!
- Anh nói nhảm gì vậy? Em đang ở trước mặt anh đây? – Tôi vừa sợ hãi vừa nghi hoặc nói. Anh lại nhìn tôi bình thản, còn có gì như thương hại.
- Được rồi! Dù sao cô cũng thật đáng thương. Phải làm vật thế thân lâu như vậy mà không biết!
Tôi sững người
- Vật…thế thân?
- Đúng vậy! Cô chỉ là vật thế thân! Thế thân cho đứa em gái đáng thương của ta – Anh cười gằn. Còn tôi gần như bất động.
- Anh nói gì vậy? Em không hiểu! – Tôi sợ hãi lắc đầu.
- Không hiểu sao – Anh ngồi xuống bên cạnh tôi, giải thích – Cô vốn không phải là Phương Tuyết Mai! Càng không phải là em gái của ta. Hiểu chưa?
- Anh nói gì vậy? Em là Tuyết Mai! Em không là Tuyết Mai thì em là ai chứ?
Anh không trả lời tôi, chỉ lẳng lặng nhìn ra bên ngoài. Bất chợt, anh rút điện thoại của tôi từ trong túi. Rất nhẹ nhàng bấm số. Tôi bỗng có dự cảm không lành, vội vã hỏi
- Anh gọi cho ai vậy?
Đầu dây bên kia có tiếng bắt máy. Tôi sững người khi nhận ra giọng Thiên Vũ
- Tuyết Mai! Cậu phải không? Tuyết Mai….
- Mày vẫn còn dám gọi tên em gái tao sao? – Anh gằn từng chữ với Thiên Vũ. Đầu dây bên kia lập tức im lặng. Rất lâu mới phát ra tiếng
- Là anh!
- Vẫn nhớ à? Ha ha! Tưởng mày sẽ quên luôn tao và đứa em gái đã bị mày hại chết rồi chứ?
- Anh….sao anh lại cầm điện thoại của Tuyết Mai! Cô ấy đâu? Anh đã làm gì cô ấy? – Giọng nói của Vũ bắt đầu lo lắng
- Làm gì sao? Thử đoán xem!
- Tôi cấm anh đụng đến cô ấy. Mau thả Tuyết Mai ra, cô ấy không liên quan gì đến chuyện này!
- Ngược lại đấy! Tao lại cảm thấy nó rất liên quan! Thế này đi! Tao mới nghĩ ra được một trò rất thú vị. Muốn chơi thử không?
- Trò gì?
- Cũng đơn giản thôi, chỉ là con bé này đang ở trong một phòng chứa củi. Không may lại có vài bình xăng ở đây. Mà tao thì lại đang rất muốn đốt lửa. ha ha! Mày nói xem, tao có nên châm không?
- Anh dám đụng đến Tuyết Mai tôi sẽ không để yên! – Đầu dây bên kia có vẻ hoang mang mặc dù Thiên Vũ vẫn cố giữ giọng bình tĩnh. Chỉ có anh vẫn cười
- Điều đó còn tùy thuộc ở mày. Được rồi! Nói luật chơi luôn nhé. Chỉ cần mày chạy đến đây trước khi chỗ này thành tro. Thì coi như thắng. Nhưng nhớ là hãy chạy bộ, chỉ cần đứa đàn em nào của tao thấy mày không làm theo thì….mày biết rồi đấy! Sao hả? Rất thú vị phải không? Tao rất muốn xem, rốt cuộc là thần chết hay mày nhanh hơn!
Không để Vũ trả lời, anh cúp máy. Trên môi vẫn giữ nụ cười không đổi.
- Chuyện này là sao? Anh đang đùa em phải không? – Tôi gần như tê liệt nhìn về phía anh. Anh lắc đầu, xoa xoa tóc tôi
- Em gái ngoan của anh! Vì em có công lớn như vậy. Anh sẽ không để em phải thắc mắc mà chết! – Anh bước đến, kéo ghế lại gần chỗ tôi. Sau đó bắt đầu kể, ánh mắt trở nên xa xăm – Ta và em gái của ta, Tuyết Mai, đều là trẻ ở cô nhi viện. Nó là đứa em gái mà ta thương yêu nhất. Thậm chí là hơn cả bản thân mình. Năm Tuyết Mai 7 tuổi, nhà họ Hoàng đến nhận nó làm con nuôi, thay cho cô con gái bị mất tích của bọn họ. Ta không nỡ xa con bé, nhưng nếu đi theo ta, Tuyết Mai sẽ chỉ là trẻ mồ côi. Còn nếu nó trở thành tiểu thư nhà họ Hoàng. Nó sẽ được sung sướng. Ta đã nghĩ vậy, để rồi bỏ mặc cho họ mang Tuyết Mai đi!
Tôi gần như cảm thấy sự đau khổ trong giọng nói của anh. Cổ họng bất giác nghẹn lại. Anh tiếp
- Kể từ khi Tuyết Mai vào nhà họ Hoàng, lần nào ta lén tới thăm, nó cũng đều khóc đòi về. Lúc đó ta mới nhận ra, ta đã sai lầm. Ta không nên để họ mang con bé đi. Nhưng ta vẫn không thể làm gì được. Chỉ có thể cố gắng an ủi bản thân, nghĩ rằng họ sẽ cho nó một cuộc sống tốt. Vào chính cái ngày hôm đó, khi trở về cô nhi viện, ta đã gặp một đám cháy. Trong đó có một đứa trẻ bị kẹt…
Tôi tái mặt hỏi
- Ý anh là….đứa trẻ đó…..
- Đó chính là cô!
Tôi cảm thấy nghẹt thở, không thể chấp nhận điều vừa nghe. Đó không phải là sự thật! Không phải là sự thật!
- Không! Em không tin! Em là em gái anh! Em không tin! – Tôi hoang mang lắc đầu, nước mắt cứ thế chảy dài. Anh dường như không để tâm, chỉ tiếp tục nói
- Khi ta nhìn thấy cô bị nhốt trong căn nhà đó. Ta gần như chết lặng. Vì cô quá giống Tuyết Mai của ta. Ta như nhìn thấy nó, nó đang kêu cứu. Và, ta đã cứu cô. Sau đó ta đưa cô về cô nhi viện. Xem cô như hình ảnh thay thế cho Tuyết Mai. Rất may là sau tai nạn đó, cô sợ đến nỗi không còn nhớ gì nữa. Ngoan ngoãn trở thành em gái của ta!