XtGem Forum catalog
HOMECHATBLOG
» »
Tìm kiếmĐính kèm: 0
* Xem Bài Viết
»Tên: Học viện thiên tài
»Mục: Truyện Teen Full
»Đăng: Namon
»Chia Sẻ: SMS Google Facebook Zing Twitter
~~~~~ Trang 25 ~~~~~


Tôi hơi nhón nhón chân, đi thật khẽ để không tạo ra tiếng động. Nhưng khi xuống thì chẳng có ai ở phòng khách. Chỉ có chị giúp việc đang lúi húi dưới bếp. Gì chứ? Làm tôi tức giận như vậy không thèm quan tâm còn ra ngoài nữa. Thiên Vũ! – Cậu đúng là tên đáng ghét nhất mà tôi từng gặp. Bực càng thêm bực, tôi quay bước định về phòng thì chuông điện thoại reo lên. Ngó một hồi không thấy ai bắt máy, tôi lại phải quay xuống.
- Alo!
- Tuyết Mai đấy hả? Bác đây!
Tôi giật mình khi nghe thấy giọng mẹ Thiên Vũ, ngơ ngác hỏi lại
- Dạ! Có chuyện gì thế ạ?
- Vũ có ở đó không?
Tôi lắc đầu
- Không có ạ!
- Chết thật! Bác đang có chuyện quan trọng thế mà….
Đầu dây bên kia chợt im lặng. Có lẽ bác ấy có việc cần người giúp, tôi vội vã nói
- Có việc gì thế ạ? Bác có thể nhờ cháu!
- Vậy có được không? – mẹ Vũ hơi lưỡng lự
- Bác có thể tin tưởng cháu!
Mẹ cậu dường như còn suy nghĩ gì đó, cuối cùng cũng đồng ý
- Cháu có thể mang cho bác tập giấy trong phòng ngủ của bác tới đây không? Bác đang cần gấp!
- Được ạ! – Tôi ngay lập tức nhận lời!
Bác ấy đọc địa chỉ nơi cần đến cho tôi rồi cúp máy. Tôi nhanh chóng ghi lại, sau đó vào phòng lấy tài liệu. Trời đêm hơi lạnh, tôi lấy áo khoác mỏng khoác ngoài, rồi bắt xe tới địa điểm mà mẹ Vũ dặn. Thoạt đầu chiếc xe chạy theo hướng đường lớn, có đèn đường nên rất sáng, nhưng khi xe ngoặt theo hướng tới địa điểm thì đường bắt đầu tối dần và khó đi. Cuối cùng xe phải dừng lại vì không đi được nữa.
Tôi trả tiền rồi chui ra ngoài, suýt thì chết ngất vì cảnh trước mặt. Chính xác thì tôi đang đứng trước một cánh rừng. Âm u và tối. mẹ Thiên Vũ thật sự ở bên kia cánh rừng ư? Chẳng lẽ tôi đã đi nhầm? Tôi lấy địa chỉ ra xem lại, thấy không hề sai, vẫn đi đúng đường. Nhưng….tôi….tôi sợ nhất là bóng tối!
Khu rừng lại còn vắng, chưa tính đến chuyện nó có thú dữ hay không, chỉ thấy mấy tán lá xào xạc đã thấy lạnh người rồi. Không được! Không được sợ! Bác ấy đang chờ mày. Không thể để bác ấy thất vọng! Tôi tự lên dây cót tinh thần, tay nắm chặt tập tài liệu cần đưa, nhắm mắt nhắm mũi mà bước vào.
Nơi đây quả thực rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức đáng sợ. Thỉnh thoảng lại có ngọn gió rít từ phía sau thổi tới, cây cối xung quanh đồng loạt rung dữ dội. Đám lá dưới chân tôi bay ào ào. Tạo nên những tiếng động hỗn loạn. Thật sự….thật sự rất kinh dị!
Tim tôi đập loạn xạ, gì chứ tôi sợ nhất là phải đi một mình trong đêm tối, hơn nữa, còn đi ở một nơi đáng sợ như thế này. Trong đầu không ngừng tưởng tượng đến mấy thứ kinh dị mà ngày trước hay đọc. Nghĩ xong lại tự đánh vào đầu mình, cố gắng quên hết những điều vừa nghĩ. Ra sức trấn an bản thân. Sắp tới rồi! Sắp tới rồi! Cố lên! Sắp tới rồi!
Mặc dù tự an ủi thế nhưng tim tôi vẫn nhảy điên cuồng, hai tay thì lạnh ngắt. Mồ hôi lạnh theo sống lưng chảy dọc. Con đường phía trước tối om, khi im lặng, lúc xào xạc tiếng cây. Thậm chí…thậm chí tôi còn nghe thấy có tiếng chân bước theo mình. Tôi sợ hãi nhưng không dám quay lại. Thường thì trong film ma, đến đoạn nhân vật nữ quay lại, nhất định sẽ có một cái đầu người đầy máu thò ra hoặc cái gì tương tự thế. Tôi không dám nghĩ tiếp nữa, guồng chân bước nhanh hơn. Khổ nỗi hai chân cứ liú ríu mắc vào nhau, không tài nào chạy được.
Đúng lúc đó, lùm cây phía trước mặt tôi chợt rung lên. Thoạt đầu có vẻ nhẹ nhưng càng lúc càng nghiêng ngả dữ dội. Tôi hơi nheo mắt nhìn lại. Sau đó, sau đó gần như nín thở vì sợ. Phía bên kia….tại sao….tại sao lại có một đốm lửa chập chờn. Nó cứ lơ lửng trên không. Lại còn hơi lập lòe. Tôi cứng người đứng trên mặt đất, hai chân dính chặt xuống như vừa được đổ xi măng. Đến lúc đốm lửa đó biến mất, tôi mới sợ hãi nuốt nước bọt một cái. Nhưng mà…ngay cả nước bọt cũng cảm thấy lạnh.
Tôi run run tiến lại phía lùm cây, trong lòng càng sợ hãi. Vừa tự trấn an mình: Không phải ma chơi! Không phải ma chơi! Là mình bị hoa mắt! Hoa mắt thôi! Mấy ý nghĩ trong đầu cứ loạn cả lên, khiến cho tôi không dám suy nghĩ nữa.
Tôi bước thêm một bước, đứng ngay bên cạnh lùm cây kia. Và lần này, tôi thật sự bị tê liệt. Mọi cơ quan hô hấp gần như dừng lại. Bởi vì…..bởi vì….
Đẹp quá!
Tôi lặng đi trước khung cảnh trước mắt. Không gian xung quanh tràn ngập những đốm sáng nhỏ bé. Chúng bay lượn khắp nơi. Giống như một bức tranh kì diệu. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy nhiều đom đóm đến như vậy. Như thể tất cả đom đóm trên thế giới đều được ai đó thu gom về đây vậy. Cùng với ánh trăng trên cao chiếu xuống, những đám cỏ lau lay động, cảnh vật đẹp đến mơ màng.
Tôi bước một cách vô thức vào trong bức tranh, kinh ngạc không thốt nên lời. Những con đom đóm nhỏ thấy vậy liền tản đi. Bay về phiá trước. Tôi liền chạy theo, mong có thể giữ khung cảnh đẹp đẽ này lâu hơn một chút.
Nhưng khi tôi chạy đến, lại thêm một lần nữa sửng sốt. Đám đom đóm xung quanh đang dần dần tụ lại. Chúng bay tới trước mặt tôi, rồi đậu lên một khoảng không vô hình trước mắt. Thật sự là rất khó tin nhưng….chúng đang xếp thành chữ!
Đúng vậy! Những con đom đóm đang xếp chữ trước mắt tôi. Đó là một cái mặt mếu to đùng, sáng lấp lánh. Nhẹ một cái, mặt mếu lại mỉm cười. Đám đom đóm vẫn không ngừng chuyển động, giống như một dàn đèn nháy lấp lánh. Tôi cứng người nhìn chúng tụ lại. Xếp thành một chữ LOVE to tướng.
Chữ LOVE dưới ánh sáng đom đóm trở nên huyền ảo mà rực rỡ hơn bao giờ hết. Nhẹ nhàng lơ lửng trong không trung. Khi tôi còn chưa kịp hết ngỡ ngàng, thì chữ love kia đã tan thành hàng triệu chú đom đóm nhỏ. Không gian xung quanh đột ngột sáng bừng. Phải có đến hàng trăm chiếc đèn lồng đủ màu treo dọc hai bên đường đang tỏa sáng. Tất cả đều được thắp lên, đủ màu sắc và kích cỡ.
Trước mặt tôi bỗng nhiên xuất hiện chiếc đèn lớn nhất, đẹp nhất. Chiếc đèn xoay nhẹ, rồi nở thành một bông hoa cực lớn. Và người cầm bông hoa ấy, không ai khác, chính là Thiên Vũ. Cậu ấy mỉm cười tiến lại phía tôi, rất nhẹ, rất nhẹ. Tôi cảm giác như mình đang mơ, thực sự là đang mơ. Cho đến khi Vũ tiến đến bên cạnh, cất giọng ấm áp hỏi tôi
Có thích không?
Tôi ngỡ ngàng nhìn cậu. Trong ánh sáng mơ hồ, khuôn mặt cậu lại sáng rực, tựa như một vì sao lấp lánh. Khóe miệng khẽ cong lên đáng ghét. Khung cảnh này…là dành cho tôi? Dành cho tôi thật sao?
Sao vậy? Cậu không thích sao? – Vũ nhíu mày nhìn tôi. Cái cách nhíu mày của cậu ấy đúng là không bao giờ thay đổi. Tôi lắc đầu. Cảm thấy thứ gì đó trong tim mình vỡ òa
Không! Tôi rất thích! Rất rất thích!
Tôi ngẩng lên nhìn Vũ cười, trong ánh sáng long lanh ấy, cậu khẽ vuốt tóc tôi. Chiếc đèn hoa đăng to nhất được đặt vào tay tôi. Vũ nói nhỏ
Thả đi!
Tôi bị âm thanh ấm áp làm cho ngây người. Xoay xoay chiếc đèn, không biết nói gì. Vũ đưa tôi một ít nến, tôi châm vào dây đèn. Chiếc đèn sáng rực, nhẹ dần đi. Hai chúng tôi mỗi người cầm một đầu cây đèn, sau đó cùng thả tay. Ngọn đèn từ từ bay lên cao. Lung linh, rực rỡ. Giống như ngôi sao đẹp nhất trên bầu trời bị rơi xuống nay được chính tay chúng tôi thả lại bầu trời.
Khi đèn bay lên cao rồi, tôi mới thấy bên dưới có một tờ giấy. Lúc này tôi mới nhớ ra là khi thả đèn người ta hay viết ước nguyện vào giấy rồi thả lên trời, ước nguyện sẽ thành hiện thức. Tôi liền tò mò nhìn Vũ
Cậu đã viết cái gì thế?
Vũ mỉm cười, ra vẻ bí mật, nhún vai không nói cho tôi biết. Tôi định gặng hỏi thêm thì Vũ đã tiến lại, nắm tay tôi kéo đi. Tôi nhớ lại tập tài liệu của mẹ Vũ, tự liên kết các sự kiện, cuối cùng hiểu ra: Hai người cùng thông đồng với nhau trong kế hoạch này. Tôi mỉm cười, lại tiếp tục hỏi
Cậu chuẩn bị từ bao giờ thế?
Sau hôm cậu nói câu đó! – Vũ đáp.
Tôi muốn hỏi thêm nhưng cậu đã xiết chặt tay tôi, tôi chợt cảm thấy ngượng ngùng. Vũ mỉm cười. Hai chúng tôi lặng lẽ bước đi trên đoạn đường tràn ngập ánh sáng đèn lồng.
Chap 56: Những ngày tháng yên bình (1)
Khi chúng tôi trở về, quả nhiên mẹ Thiên Vũ đã ngồi trong phòng khách đợi. Dáng điệu rất vui vẻ ra đón chúng tôi. Không hiểu sao tôi lại thấy có chút ngượng ngùng, nhanh chóng chào mẹ Vũ rồi chạy biến vào phòng mình. Tối hôm đó, tôi mơ thấy một giấc mơ toàn đom đóm.
Sáng
Tôi lại như thường lệ cùng mẹ Vũ chuẩn bị bữa sáng. Không biết có phải vì hôm qua quá mệt hay không mà Vũ dậy hơi muộn. Dọn cơm xong vẫn chưa thấy xuống. Mẹ cậu liền nhân cơ hội đó kêu tôi lên gọi Vũ dậy. Thực ra thì tôi cũng biết chắc ý đồ của bác ấy là gì. Thêm nữa là sau buổi tối, mẹ Vũ không hề nhắc thêm lời nào về “tập tài liệu”! Tôi đành phải lên gọi Vũ,mặc dù cảm thấy có chút không tự nhiên.
Cốc! Cốc!
…..
Chắc Thiên Vũ ngủ say quá không nghe thấy. Tôi gõ lại
Cốc! Cốc!
……
Hừ! Vậy mà lúc nào cũng nói tôi là heo ngủ. Tôi mạnh tay hơn một chút. Gõ thật mạnh
Thiên Vũ! Mau dậy đi! Thiên Vũ!
…….
Thật sự là hết chịu nổi mà. Tôi liền đập một cái vào cửa, mới biết là nó không hề khóa. Tôi phi thẳng vào chỗ cậu, giật lấy đống chăn trên người Vũ mà gọi
Thiên Vũ! Cậu mau dậy đi!
Vũ hơi hé mắt. Lười biếng kéo chăn đắp lại lên người
Cậu…..
Tôi bị Vũ làm cho tức chết. Gào lên
Cậu có dậy không hả?????
Vũ nhíu mày, mắt nhắm mắt mở nhìn tôi đang nổi khùng. Vẫn không thay đổi tư thế. Mãi mới phát ra một chữ
Anh!
Tôi: ????
Anh mau dậy đi! – Vũ ngái ngủ nhìn tôi – Mau nói đi!
Cái…cái gì chứ? Tôi bất động mất năm giây, tròn mắt nhìn cậu, sau đó lại tiếp tục gào lên
Cậu lảm nhảm cái gì vậy hả?
Vũ bướng bỉnh nằm ì ra giường, ngoan cố nói tiếp
Gọi như vậy thì tôi sẽ dậy!
“….”
Ba giây im lặng. Tôi đần mặt đứng nhìn cậu. Vũ lại hé mắt.
A..an….- Tôi khó nhọc đánh vần từng chữ như trẻ mẫu giáo. – An…hừ. Không nói! Không dậy thì mặc xác cậu! – Tôi vứt lại cái gối vào mặt Vũ rồi chạy ra ngoài. Cả mặt tự nhiên đỏ bừng. Quả thật, những người yêu nhau sẽ đều gọi nhau là anh – em. Nhưng….nhưng thật sự kì chết đi được. Có đánh chết tôi tôi cũng không gọi.
Tôi bỏ xuống nhà ăn cơm. 5 phút sau, Vũ cũng lò dò đi xuống. Tôi làm như không có gì, thản nhiên ăn sáng. Vũ cũng tỏ ra rất bình thường. Nhưng nếu để ý kĩ, nét mặt cậu ta có chút cau có.
Gần 7.00 thì xe của Vũ đến đón chúng tôi đi học. Lúc ngồi trong xe, tôi vẫn không nói gì. Gục mặt vào tấm kính, vu vơ nhìn cảnh mặt bên ngoài.
Cho cậu! – Vũ đột ngột chìa ra một chiếc hộp nhỏ trước mắt tôi. Tôi tò mò nhìn, sau đó liếc Thiên Vũ.
Mở ra đi! – Vũ nói nhỏ, khóe miệng khẽ cong như mỉm cười. Đúng là…kẻ biết hủy hoại trái tim yếu đuối của tôi mà!
Tôi nhè nhẹ mở chiếc hộp. Bên trong lại có hai hộp nhỏ hơn được đặt cạnh nhau. Tôi cầm chiếc hộp màu xanh mở ra trước, vừa nhìn thấy vật trong đó thì ngạc nhiên vô cùng: Là một chiếc nhẫn bạc nhỏ, được khắc chìm rất tinh xảo. Tôi không kìm được thốt lên: Đẹp quá!
Vũ mỉm cười tự tin như thể đoán trước được biểu hiện của tôi. Tôi lại mở hộp thứ 2. Mắt tôi mở tròn khi thấy đó là một chú đom đóm. Chú ta bị nhốt trong chiếc lọ thủy tinh nhỏ xinh. Trong xe hơi tối nên có thể nhìn thấy ánh sáng từ đuôi đom đóm. Tôi nhớ lại mấy con đom đóm tối qua, không khỏi cảm động nhìn Vũ
Cảm ơn cậu nhé!
Không có gì! Nhưng tuổi thọ của đom đóm rất ngắn! Nên cậu tận dụng thời gian mà chơi với nó – Vũ dặn dò.
Tôi mỉm cười gật đầu, nhìn chú đom đóm xinh xinh trong tay, thực sự thấy hơi nuối tiếc. Giá mà tuổi thọ của nó lâu hơn thì tốt biết mấy. Haizzz! Những thứ đẹp đẽ thì nhanh tàn! Tôi thở dài một tiếng, cất chiếc lọ đom đóm vào hộp rồi cẩn thận cho vào cặp. Bất chợt nhớ lại thắc mắc từ hôm qua chưa nói, liền hỏi Thiên Vũ
Cậu cho mấy con đom đóm đó xếp chữ như thế nào vậy?
Vũ chớp chớp mắt nhìn tôi
Gọi anh đi!
“….”
Tôi xụ mặt, quay người ra ghế. Không thèm nói chuyện với Thiên Vũ nữa. Xe dừng lại ở cổng trường. Tôi vừa bước ra đã gặp Vĩ. Cũng lâu rồi hai chúng tôi không nói chuyện, kể từ sau khi không còn ở chung nữa. Dáng điệu cậu hơi mệt mỏi, nhưng khi nhìn thấy tôi thì vẫn mỉm cười. Hai chúng tôi cùng vào lớp học. Vũ bị đẩy ra đằng sau. Tôi và Vĩ không ngừng huyên thuyên đủ chuyện. Chỉ có Nhân là không xuất hiện. Điều này khiến tôi có đôi chút ngạc nhiên. Nhưng sau đó thì cũng không để ý nữa. Thời gian qua tôi chểnh mảng học hành, mà tuần sau đã là tuần thi tháng cuối cùng trước khi tốt nghiệp. Tôi nhất định phải chăm chỉ ôn luyện, ít nhất phải lấy được bằng cấp 3.
Nghĩ đi nghĩ lại, thấy thời gian trôi quả thật rất nhanh. Tưởng như mới hôm qua tôi còn lo lắng sợ mình không vào được trường. Rồi lại nghĩ đến quãng thời gian tôi và Vũ trở thành địch thủ của nhau. Không ngờ nhanh như vậy, đã sắp hết một năm. Tự nhiên trong lòng có chút không vui. Có lẽ là tiếc nuối. Dẫu sao tôi không tìm được anh, nhưng lại tìm được một người bạn rất tuyệt. Và còn nhiều thứ khác nữa, nên nếu phải chia tay, không tránh khỏi cảm giác buồn. Thôi thì đó là quy luật của cuộc sống, không thể nào tránh khỏi.
1 tuần sau đó.
Tôi cuối cùng cũng hoàn thành kì thi tháng. Bắt đầu bước vào giai đoạn ôn thi tốt nghiệp. Thời gian trong ngày của tôi chủ yếu là ngồi học. Mẹ Vũ biết vậy nên cũng để tôi yên tĩnh. Chỉ cần tôi chạy xuống đòi giúp là lại bị đuổi lên phòng. Tôi vừa đọc sách, vừa làm bài tập, cố gắng tập trung cao độ. Trong lúc đó, vẫn có một người có thời gian thảnh thơi mà đi kiếm chuyện với tôi. Vũ đứng khoanh tay trước cửa phòng, im lặng nhìn tôi.
10 phút
20 phút
30 phút
Hừ! Cây bút trong tay tôi run lên, cuối cùng rớt hẳn xuống đất. Tôi gắt lên
Cậu muốn phá tôi hả?
Thiên Vũ nhún vai
Tôi chỉ đứng đây. Đâu có làm gì!
Vì cậu cứ đứng đó không làm gì nên tôi mới không tập trung được ấy! – Tôi uất ức nhìn Vũ. Khuôn mặt cậu ta lại vô cùng nhởn nhơ. Càng khiến máu nóng trong người tôi dâng trào
Là nên trách khả năng tập trung của cậu quá tệ – Vũ ngồi xuống ghế, đưa tay lật vài trang sách, tiếp tục giảng đạo – Hừ! Bài tập làm sai hết thế này! Cậu muốn đỗ tốt nghiệp thế nào đây?
Tôi rướn người giật lại quyển sách, ngúng nguẩy nói
Tôi có trượt hay không không liên quan đến cậu!
Sao lại không liên quan chứ? – Vũ nghiêng đầu nhìn tôi. Mỗi lần cậu ta làm như vậy, tôi đều cảm thấy tim mình nhảy hip hop. Mà Vũ lại biết được điểm yếu đó của tôi mới chết chứ. Tôi quay mặt về hướng khác. Quyết không để cậu ta mê hoặc, cứng giọng nói
Liên quan ở chỗ nào?
Vũ xoay xoay con gấu của tôi, điềm đạm giải thích
Cậu ở nhà tôi, nếu như cậu không đỗ tốt nghiệp thì sẽ không thể ra trường. Không ra trường thì không thể đi làm. Mà không thể đi làm thì không có tiền, không có tiền sẽ không thuê được nhà trọ. Chẳng phải cậu sẽ phải ở nhà tôi thêm một năm. Nếu năm sau cũng không tốt nghiệp được sẽ phải ở thêm một năm nữa. Nếu như còn học hành như bây giờ, 30 năm sau cậu cũng chưa thể tốt nghiệp mà ra khỏi nhà tôi được! Hay là…cậu muốn ở lại nhà tôi luôn? – Vũ nghiêng người nhìn sang tôi. Khiến cho hai má tôi bất chợt đỏ bừng, ấp úng nói
Ai…ai thèm ở lại nhà cậu chứ?
Vũ đẩy lại quyển sách về phía tôi, lại cười
Khả năng tập trung của cậu kém như vậy sao? Mới nói vài cậu đã đỏ mặt không làm được gì nữa! Xem ra cậu muốn ở lại nhà tôi thật rồi!
“….”
Hừ! Hoàng Thiên Vũ đáng ghét này! Còn nói là không tới phá tôi ư? Tôi gân cổ cãi lại
Tôi….
Đúng lúc này, một sợi dây từ tay Vũ được thả xuống trước mặt tôi. Tôi ngỡ ngàng, quên mất cả việc đang định đấu khẩu với Vũ.
Trả cho cậu!
Cái này….
Tôi kinh ngạc nhìn sợi dây hình mặt trời trong tay Vũ. Đây là thứ duy nhất anh để lại cho tôi. Nó…nó đã bị Huyền làm vỡ rồi kia mà, sao hiện tại lại không có một vết nứt nào. Dường như đọc được thắc mắc của tôi, Vũ nói
Tôi đã bảo người đem đi sửa. Nhưng vì nó là đồ đặt riêng nên chắc không thể giống hệt lúc trước được!
Tôi lắc lắc đầu
Không….không sao! Như vậy là tốt lắm rồi! – Tôi ngỡ ngàng nhìn Vũ. Tay nắm chặt sợi dây, lắp bắp nói – Cậu…cậu đến đây là để đưa tôi cái này sao?
Tiện đường thôi! Mấy hôm trước tôi đi ngang qua cửa hàng trang sức nên đem nó đi sửa, cậu không cần……
Cảm ơn cậu!- Tôi cắt ngang lời Vũ rồi ôm chầm lấy cậu. Vũ hơi giật mình nhưng vẫn yên lặng. Tôi nấc lên – Cám ơn cậu! Cám ơn cậu!
Sợi dây này là tất cả đối với tôi. Là thứ duy nhất khiến tôi không bao giờ bỏ cuộc. Là niềm tin giúp tôi tìm ra được anh. Tôi còn nhớ rõ lúc nó bị đứt, tôi đã tuyệt vọng như thế nào. Tôi luôn để sợi dây trong hộp, bởi vì tôi rất sợ sẽ làm mất nó mãi mãi. Từ sau khi nó bị đứt, tôi luôn mơ thấy một giấc mơ. Tôi tìm thấy anh, nhưng cứ mỗi lần sắp chạm tới, anh lại tan biến vào màn đêm vô định. Hai mắt tôi ướt nhòe. Vũ lại vỗ vỗ vai tôi.
Đồ ngốc! Mới như vậy mà cậu đã cảm động đến thế à? Sau này tôi còn làm nhiều chuyện cảm động hơn thì cậu phải làm thế nào?
Tôi lắc lắc đầu. Dụi dụi vào vai cậu. Đúng lúc đó thì có tiếng cửa mở
Tuyết Mai à, bác có…..
Tôi giật mình, vội vã nhảy ra khỏi người Vũ. Cậu cũng làm vẻ mặt bình thản, nhìn về phía cửa. Giả bộ húng hắng ho. Mẹ Vũ vẫn đứng nguyên ở cửa, tròn mắt nhìn chúng tôi rồi nhanh chóng đưa tay đóng sập cửa lại.
A! Bác …phải đi chợ một lát. Hai con…cứ tự nhiên!
Bác à! Không phải….như – vậy – đâu! – Tôi còn chưa kịp nói hết ba từ cuối cùng thì mẹ Vũ đã đi mất tiêu. Tôi nhăn nhó nhìn cánh cửa đóng lại, từ phía sau lại vang lên tiếng cười. Tôi lườm Vũ
Cậu cười cái gì?
Cậu không nói, chỉ đứng dậy ra khỏi phòng. Ánh mắt khẽ cười nhìn tôi
Tuyết Mai! Xem ra lần này cậu có đỗ, cũng …không thể rời khỏi đây được rồi!
Chap 57: Gặp lại
Cuộc sống của tôi trôi qua thật chậm chạp. Mỗi ngày tôi đều ngồi trong phòng học bài. Thỉnh thoảng Vũ cũng tới phá tôi và lần nào tôi cũng là người bị lép vế. Đã thế, mẹ cậu cũng không thèm bênh vực tôi như hồi trước nữa. Thế nhưng, lại có một niềm vui nho nhỏ khẽ len lỏi. Dường như, đó là cảm giác hạnh phúc.
Nếu như Thiên Vũ trước kia chẳng bao giờ chịu nói quá mười câu thì hiện tại lại suốt ngày lôi tôi ra chọc ngoáy. Mà khả năng đấu khẩu của tôi thì càng ngày càng lụi bại dần. Chỉ cần nhìn thấy cậu ta nghiêng đầu, sẽ lập tức đỏ mặt mà im lặng quay đi. Đôi khi cảm thấy hận bản thân mình tại sao lại quá dễ bị “thuần hóa” như vậy!
Cuối tháng 5. Kì thi tốt nghiệp cuối cùng cũng đến. Sau một tháng trời vất vả ôn luyện, cuối cùng tôi cũng đạt được thành tích không tệ. Thiên Vũ thì càng không phải nói. Nhất định là bằng loại ưu. Hơn nữa, còn là loại ưu siêu cấp. Chúng tôi chỉ còn phải chờ kết quả, rồi nhận lấy bằng là có thể ra trường.
Thời gian rảnh rỗi của tôi càng nhiều, Vũ cũng có vẻ nhàn hạ, không đến công ty mà ở nhà nhiều hơn. Tôi thích ngồi trên phòng mình nhìn ra sau vườn, bí mật nhìn Vũ tưới cây. Chỉ có điều, lần nào tôi cũng bị phát hiện. Đôi khi rảnh rỗi, mẹ cậu cũng bỏ ảnh Vũ ra cho tôi xem. Dường như mỗi lần nói về cậu, bác ấy đều có thể nói hết ngày mà không cảm thấy chán. Duy chỉ có một điều tôi cảm thấy lạ, là không hề có một bức ảnh nào về em gái Thiên Vũ. Cô bé có cái tên Thiên Tuyết ấy. Tất nhiên tôi chỉ dám thắc mắc mà không dám nói ra. Mẹ cậu lấy một bức ảnh năm Vũ 3 tuổi cho tôi xem. Trong ảnh là một cậu bé rất dễ thương, khuôn mặt phúng phính mỉm cười.
Trang: « Trước1 ... 2324252627Sau »
Đến Trang:
Tag: Học , viện , thiên , Top Bình luận
Tên bạn:

Nội dung:





Cùng Chuyên Mục
Xin hạnh phúc đừng chạy quá xa...
Người con gái khiếm thính của em
Thủ Lĩnh Không Muốn Nổi Tiếng
Chuyện Q4
Em Sẽ Đến Cùng Cơn Mưa
Hoàng Tử Lạnh Lùng và Cô Nhóc Lanh Chanh
123456»