Chuông điện thoại tự nhiên rung lên làm tôi giật mình. Từ hôm ấy đến giờ, tôi tắt máy, không biết là đã bị lỡ bao nhiêu cuộc gọi. Tôi liền rút vội cái máy ra, vừa liếc dãy số trên màn hình vừa trả lời.
- Vỹ à?
- Ừ! Cậu vẫn ở bệnh viện à!
- Ừ!
- Cậu mau về Kí túc xá đi! Có chuyện không hay rồi! – Giọng Vỹ đột nhiên nghiêm trọng làm tôi cũng lo lắng
- Chuyện gì vậy?
- Cậu cứ về đi. Thôi nhé! Bye!
- Ơ…Kh..
Tôi còn chưa kịp nói hết chữ khoan thì Vỹ đã dập máy, chỉ còn vang lại tiếng tút dài. Không ngờ đại tiểu thư Diên Vỹ mà còn keo kiệt như vậy. Chưa hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao mà đã vội dập máy rồi. Tôi đút điện thoại vào túi áo. Trong lòng bỗng nổi lên một cảm giác bất an. Cậu ấy bảo có chuyện, còn có chuyện gì được nữa chứ?
Chap 52: Dọn nhà
Kí Túc Xá
Điều đầu tiên tôi làm khi trở về trường là lập tức chạy tới bảng tin. Không phải do tôi thần thánh biết trước chuyện xảy ra ở đó, mà vì một đám đông đang quay kín lấy tấm bảng một cách bất bình thường khiến tôi không tò mò cũng không được. Hơn nữa, có một định luật bất thành văn là ở đâu có đám đông, ở đó có chuyện. Không chừng việc Vỹ nói chính là ở đây.
Tôi cứ thế chen vào, sau một hồi trong trạng thái trôi nổi giữa biển người, cuối cùng cũng tiếp cận dược tấm bảng vàng. Nhưng vừa nhìn thấy thứ được dán trên đó, tôi suýt ngã lăn ra đất. Thiếu nước ngất xỉu rồi vào viện nằm cùng Vũ luôn một thể. Trên đó…trên đó là giấy thông báo tu sửa khu Kí Túc Xá. Các học sinh sẽ phải dọn ra ngoài, chờ cho đến khi trường tu sửa xong mới quay lại!
Tại sao sớm không sửa, muộn không sửa, lại nhè lúc này mà sửa chứ? Bây giờ mà bảo tôi dọn khỏi kí túc xá thì khác nào ép tôi trở thành kẻ lang thang? Tôi uất ức nhìn tấm bảng mà nước mắt chảy dòng dòng. Đúng là trời cao trêu ngươi, lúc nào cũng thích kiếm chuyện với tôi.
Đám người xung quanh đọc xong tin thì dãn ra, còn trơ mình tôi vẫn dựa vào góc bảng. Chưa thể tiếp nhận được sự thật phũ phàng này. Nếu không phải thấy Vỹ xách một đống đồ đi đến, có lẽ tôi sẽ đứng như vậy cho đến khi có người tới vác đi. Cậu ấy đã thu dọn hết đồ đạc của mình vào vali, bước tới trước mặt tôi. Chứng tỏ tin này phải được dán mấy ngày rồi. Vĩ tiếc rẻ nhìn tôi
- Mình không muốn xa câu đâu, nhưng đã có thông báo như vậy rồi thì phải đi thôi. Dù sao vẫn hoc chung trường mà!
Tôi gật gật đầu, miệng mỉm cười mà trông còn thảm hại hơn là khóc. Vĩ nói tiếp
- Cậu đã tìm được chỗ trọ chưa? Chắc là trường sửa cũng không lâu nữa đâu!
Tôi lại tiếp tục gật. Thực ra là vì không muốn cậu biết tình hình hiện tại của mình. Là tôi chẳng có nơi nào để đi cả. Chỉ có số tiền ít ỏi tiết kiệm để đi tìm anh, với một đống đồ lỉnh kỉnh. Tôi cười trấn an Vĩ
- Mình định sẽ đi tìm vào ngày mai! Chắc cũng không khó lắm đâu!
- Ừ! Vậy mình đi trước nhé!
Vĩ vẫy tay rồi lại kéo vali đi trước. Ngó ra mới thấy xe nhà cậu ấy đã đậu sẵn ở đó từ lúc nào. Cậu vẫy tôi qua lớp kính một lần nữa, trước khi chiếc xe lao ra đường. Đại tiểu thư đúng là đại tiểu thư. Không ở kí túc xá thì có thể ngay lập tức có xe hơi đón về nhà. Còn tôi, nhà không có, tiền cũng không có. Đúng là ông trời bất công mà!
Than vãn một hồi, tôi quyết định về phòng nghĩ cách. Tôi không thể ngồi chờ chết được, tiện thể cũng thu xếp lại đồ đạc của mình. Trên giấy đã ghi chậm nhất là thứ 5 phải dọn đi. Tôi còn hai ngày nữa, phải mau mau tìm chỗ.
Những người trong kí túc xá lần lượt dọn đồ đi hết, gần như chỉ còn vài người ở khu B là còn nấn ná. Suốt một ngày, tôi chạy ngang chạy dọc tìm việc kiếm tiền, nhưng dốt cuộc vẫn không thể tìm được một công việc thích hợp. Hơn nữa, cũng không ai chịu trả trước tiền để tôi thuê nhà. Thời gian chỉ còn một ngày nữa, tôi nằm bẹp trên giường, chán nản chờ họ tới khiêng đi. Đúng lúc ấy, cửa phòng bật mở. Ban đầu tôi tưởng là người đến kiểm tra xem đã dọn phòng hết chưa, không ngờ lại là…..Văn Nhân. Nhớ lại ngày hôm đó, tôi không muốn nhìn mặt anh ta nữa, quay người vào trong. Không hề để tâm tới thái độ của tôi, Nhân chỉ hỏi
- Em vẫn chưa dọn đi hả?
- Phải!
- Đã tìm được nơi ở mới chưa?
- Chưa!
- Vậy có cần anh giúp không?
- Không!
Anh ta hỏi ba câu, tôi trả lời ba chữ, vô cùng súc tích và đầy đủ. Nhân cũng nhận ra sự lạnh nhạt của tôi, không nói gì, lại cười
- Em vẫn chưa tìm được chỗ chứ gì. Được rồi! Đi theo anh!
Nói rồi anh ta nắm tay tôi định kéo ra ngoài, tôi vội vã la toáng lên
- Anh làm cái gì vậy chứ? Bỏ tôi ra!
- Anh đang giúp em mà!
- Không cần! Chuyện của tôi không cần anh quan tâm!
Tôi gào nhặng lên, vũng vẫy thoát ra khỏi tay anh nhưng Nhân vẫn nắm chặt, giờ tôi mới biết đúng là không nên nhìn mặt mà bắt hình dong. Nhân trông như vậy mà khỏe còn hơn cả….voi. Tuy nhiên, trước sự cự tuyệt của tôi, ánh mắt anh lại có chút thất vọng.
- Bỏ tay cô ấy ra! – Giọng nói quả quyết và điềm tĩnh bất chợt vang lên ngoài cửa làm cả hai chúng tôi cùng giật mình.
Mắt tôi biến thành hai chữ shock to đùng khi thấy Vũ đứng dựa vào cửa. Khuôn mặt vẫn còn nhợt nhạt do chưa khỏe hẳn, nhưng sự cao ngạo và làm chủ thì chẳng giảm đi chút nào. Cậu nhướng cặp mắt cảnh cáo về phía Nhân. Anh cũng nhìn lại, không ai chịu nhún nhường. Sau cùng, vẫn là tôi phải lên tiếng để họ dừng cái trò nhìn nhau tóe lửa này.
- Sao… sao cậu lại đến đây?
Vũ lúc này mới chịu rời mắt khỏi Nhân, liếc về phía tôi, giọng nói lạnh băng
- Đi theo tôi!
Vừa nói, cậu vừa tiến tới, kéo tay còn lại của tôi mà kéo đi không thương tiếc. Trông một chốc, tay kia bị Nhân giữ lại, nhưng trước ánh mắt của Vũ, anh ta cuối cùng cũng buông tay. Khuôn mặt xuất hiện biểu cảm không thể nào lí giải nổi.
Vũ cứ thế kéo tôi ra ngoài, cánh tay bị kéo của tôi lúc này mới xuất hiện cảm giác đau nhức. Tôi nhìn Vũ oán trách, cậu ta rốt cuộc có phải là con người không vậy chứ? Mấy hôm trước còn nằm bẹp trên giường, thế mà hôm nay đã chạy đến đây kéo tôi đi, nắm chặt đến nỗi tôi không thể nhúc nhích được. Mà hình như trong cái nắm tay này, còn có lẫn sự tức giận trong đó, thành ra lại càng khiến tôi sợ hãi, cứ im re cho cậu kéo đi.
Ra đến bên ngoài, Vũ đẩy tôi vào một chiếc xe, mà theo trí nhớ không được tốt của tôi thì đó là chiếc xe mà hôm mẹ Thiên Vũ kêu người tới đón tôi. Lúc này thì tôi nhận ra một điều, rằng, tôi thích cậu. Ok. Tôi để yên cho cậu kéo đi trước mặt Nhân, nhưng không có nghĩa là tôi bắt buộc phải làm theo những điều cậu nói, đặc biệt là trong cái thái độ đáng ghét đó. Tôi vùng vằng cãi lại
- Tôi không đi! Cậu định đưa tôi đi đâu chứ?
Gương mặt Vũ co lại. Ô hô. Trông hay lắm nhé. Lông mày cậu ấy chạm vào nhau, mắt thì bắn ra tia lửa. May mà ở đây không có xăng dầu hay thứ gì dễ cháy nổ không thì tiêu đời tôi rồi. Nhưng mà cũng chẳng cần đến mấy thứ ấy, ánh mắt Vũ cũng đủ làm tôi nổ bùm mấy chục lần rồi. Mà suy cho cùng thì tại sao tôi lại phải chịu cảnh này chứ? Cậu ta lấy quyền gì mà dùng thái độ đó với tôi? Bộ tôi vừa mới đem dầu đi đốt nhà cậu ta hay sao?
Hai chúng tôi cứ nhìn nhau. Rất lâu. Chắc cỡ phải 3 phút. Nhìn đến mức con ngươi tôi muốn rớt ra. Cuối cùng tôi vẫn là người chịu thua trước, ai kêu tôi đấu mắt lại kém như vậy. Đấy. Nói ra lại thấy bất công, người ta IQ cao, mà khả năng đấu mắt cũng vô cùng vượt trội. Tôi hơi cúi người, chui vào chiếc xe. Vũ đứng bên ngoài đóng cửa lại, rồi vòng sang ghế bên kia. Cậu vừa leo lên thì chiếc xe nổ máy, lao ra đường.
Đến lúc này, tôi mới biết căn nguyên thật sự của thái độ chẳng ra làm sao của Vũ. Cậu ta khoanh tay trước ngực, dựa người vào ghế, không (thèm) quay ra nhìn tôi mà hỏi
- Sao hai hôm nay cậu không đến thăm tôi?
Tôi thật sự muốn té khỏi ghế. Cái gì chứ? Cậu ta hùng hổ như vậy là vì tôi không đến thăm cậu ta sao? Đây có thật sự là thiên tài Hoàng Thiên Vũ ai ai cũng ngưỡng mộ không vậy? Sao vì chuyện nhỏ nhặt như vậy mà cũng tức giận? Nhỏ nhen! Quá nhỏ nhen!
- Tôi đâu có thời gian chứ!
Tôi đáp lại, định bổ sung là phải đi tìm nhà trọ không có thời gian nghỉ ngơi thì Vũ đã nhảy vào họng.
- Không có thời gian. Vậy có thời gian để hẹn hò?
Tôi choáng đến nỗi suýt đập đầu vào hàng ghế phía trước. Trố mắt sang nhìn Thiên Vũ. “Hẹn…hò” Cái gì hẹn hò chứ? Chẳng lẽ cậu ta nghĩ tôi và …Nhân…. Thiên Vũ, trí tưởng tượng của cậu chẳng tệ chút nào.
- Cậu bảo tôi hẹn hò với ai? – Tôi chớp mắt hỏi lại
- Cậu đừng có giả ngây!
Tôi bắt đầu cảm thấy có chút bực bội. Cậu ta đang nghĩ cái gì vậy chứ? Lại còn không thèm quay ra nhìn tôi nữa. Cậu chưa học được phép lịch sự tối thiểu khi giao tiếp là phải nhìn người đối diện hả? Tôi gân cổ lên đáp
- Đúng đó, tôi hẹn hò đó. Thì sao nào? Cậu cấm được tôi sao? Cậu là cái gì chứ? Cậu là gì của tôi chứ?
- Cậu….
Vũ tức tối nhìn lại tôi. Lại thêm một tia sét nữa đánh nhùng nhoàng. Đúng lúc đó thì bất ngờ, chiếc xe quặt tay lái, trẹo hẳn về một bên. Tôi lập tức bị mất đà, lao thẳng vào….người Thiên Vũ. Bằng phản xạ nhanh không kém, Vũ vội ôm chầm lấy tôi, trước khi tôi lao thẳng vào tấm kính, chuẩn bị màn hôn xe ngoạn mục.
- Xin lỗi câu chủ! Tôi sẽ cẩn thận! – Bác tài xế sau tai nạn đột ngột vội vàng nhận lỗi. Vũ vẫn ôm lấy tôi, nói máy móc
- Không…không sao!
Tôi vội vã nhổm dậy, định ra khỏi người Vũ thì cậu ta chợt kéo lại. Lúc này tôi mới nhận ra là hai đứa đang ở rất gần, nếu không nói là chỉ cách nhau một ngón tay. Tôi tự nhiên nhớ tới lúc ở trong bệnh viện. Tim theo phản xạ đập nhanh. Ấp úng nói
- Câu….Thiên Vũ à…hai…
Chưa kịp nói hết câu thì Vũ đã cúi xuống và…..Cái kiss thứ hai!
Mắt tôi mở lớn còn hơn cả mắt ếch. Mắt ếch vẫn chưa đủ. Mắt ốc, không, không. Nói chúng là cái con nào mắt to nhất quả đât ấy. Mọi giây thần kinh của tôi đều tê liệt, dường như cả người đã hóa đá chặt cứng, mặc dù từ trong ra ngoài đều cảm thấy nóng ran.
Lúc Vũ thả tôi trở về chỗ, tôi phải mất thêm vài giây để ổn đinh tinh thần. Vũ cũng ngượng ngùng quay trở lại vị trí ban đầu, cố gắng giữ lại vẻ bình thản.
- Giờ thì….tôi có quyền rồi chứ?
Tôi vẫn còn ngơ ngác sau nụ hôn, nhất thời không nói được tiếng nào. Cứ gục mặt vào kính, không dám quay lại nhìn Vũ. Sao….sao cậu ta dám làm như vậy chứ? Thiên Vũ – cậu là tên xấu xa. Sao tôi lại thích một tên xấu xa như vậy. Mới lúc trước còn hùng hổ với cậu ta. Mới như vậy mà bao nhiêu dũng khí đã chạy đi hết. Phương Tuyết Mai ơi Phương Tuyết Mai. Mày cũng chỉ là một đứa con gái tầm thường thế thôi à? Bị khuất phục dễ dàng như vậy.
Tôi cứ tự dằn vặt mình. Thật muốn đập đầu luôn vào tấm kính này cho rồi. Không ngờ chiếc xe lại dừng đúng lúc, đầu tôi va vào kính đánh cốp. Tí tưởng vỡ sọ. Đau điếng xoa xoa cục u trên trán, tôi cau có quay sang Vũ. Cậu ta đã mở cửa ra ngoài, qua bên này mở cửa cho tôi. Lúc này tôi mới biết, điểm đến của chúng tôi chính là nhà Thiên Vũ. Cậu ta đưa tôi về nhà làm gì chứ? Không để tôi kịp thắc mắc, Vũ lại điềm đạm kéo tôi đi.
- Đi thôi!
Tôi tự biết mình là một đứa con gái không giỏi giang, IQ lại không cao, đã vậy từ khi nói thích cậu, chút IQ kia còn tụt giảm đến thảm hại. Nếu không, tôi nhất định không bao giờ ngoan ngoãn đi theo Vũ vào trong mà không thắc mắc một tiếng nào như thế này.
Mẹ Vũ vừa nhìn thấy cậu ta đưa tôi vào, cũng ngạc nhiên không kém. Nhưng chưa kịp hỏi thì Vũ đã nói
- Con sẽ giải thích sau!
Mẹ cậu gật đầu, tươi cười nhìn tôi
- Vũ rất ít khi dẫn bạn về nhà. Cháu ở lại đây chơi nhé, để bác đi chuẩn bị cơm trưa!
- Ơ….Dạ…để cháu giúp bác! – Tôi không biết làm gì khác ngoài chạy theo mẹ Vũ vào bếp. Vẫn không hiểu rốt cuộc tại sao Vũ lại đưa tôi về đây. Nhưng thôi kệ, ăn trước hãy tính. 11 giờc rồi.
Tôi và bác gái ở trong bếp làm thức ăn, còn Thiên Vũ ở ngoài đọc sách. Chẳng mấy chốc mùi thức ăn thơm phức đã lan tỏa khắp phòng. Ban đầu tôi cứ nghĩ mẹ cậu chỉ ngồi chờ người ta mang thức ăn đến phục vụ, không ngờ bác ấy lại tự nấu nướng, hơn nữa còn rất ngon.
Cơm nước xong xuôi, tôi dọn bát đũa ra bàn. Rồi lần lượt bê thức ăn ra. Trong khi đó, Vũ đang sai người lái xe đi làm việc gì đó. Mùi thức ăn thơm nức, khó lòng mà kiềm chế nổi. Món nào trông cũng rất hấp dẫn. Tôi thì chỉ cảm thấy nhà Vũ rất hoang phí, chỉ có ba người ăn cơm mà nấu nhiều kinh khủng. Đã vậy ai ăn cũng khiêm tốn, làm tôi đói mà không dám ăn nhiều. Thầm nghĩ, ăn được bữa cơm của nhà giàu đúng là không dễ chút nào.
Thiên Vũ ăn xong đã có người giúp việc mang hoa quả tráng miệng tới. Cậu cầm một xiên táo, vừa nói với cô giúp việc
- Chị dọn giúp tôi một phòng trên gác nhé!
- Dạ! Cậu chủ! – Chị ấy không thắc mắc, chỉ đáp rồi nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Mẹ Thiên Vũ ngạc nhiên nhìn cậu
- Con muốn dọn phòng trên đó làm gì?
Tôi vẫn đang húp canh, vừa uống, vừa ngửng lên nhìn cậu. Vũ chỉ đáp
- Phòng đó là cho Tuyết Mai!
Chap 53: Nhà mới
Tôi bị câu nói của Vũ làm sặc nước, ho sặc sụa. Cũng may là tôi nuốt lại chứ không phun ra trước mặt cậu. Mẹ Vũ vội đưa cho tôi cốc nước, điệu bộ ngạc nhiên không kém. Khi đã bớt ho lại, tôi mới tròn mắt nhìn Vũ, lắp bắp hỏi
- Cậu…bảo..gì?
- Từ hôm nay cậu sẽ chuyển đến đây!
Câu khẳng định của Vũ làm tôi suýt sặc lần nữa. May mà tôi không uống thêm ngụm nước nào. Tôi càng ngạc nhiên hơn
- Tại sao?
- Tôi đã đọc thông báo rồi. Cậu không có nơi để đi đúng không? Vậy cứ đến đây đi! Mẹ! Mẹ không phản đối chứ? – Vũ quay sang chờ ý kiến của mẹ. Bác ấy cũng hơi bất ngờ trước quyết định đột ngột của Vũ, nhưng sau đó thì gật đầu, chiều theo ý tưởng điên khùng của cậu.
- Nếu cháu đã không có chỗ để thuê nhà thì hãy đến đây đi!
- Cháu…..
Vừa lúc đó, bác tài xế lúc nãy cũng đi vào, còn bê theo rất nhiều đồ lỉnh kỉnh, trong đó có cả vali của tôi. Vậy ra cậu ta đã bảo người đến kí túc xá mang đồ của tôi về đây từ lúc nào mà tôi không biết. Vũ bình thản nói
- Bác mang lên trên lầu giúp cháu. – nói đoạn quay sang tôi – đồ đạc cũng mang đến rồi, cậu cần gì nữa không? Tôi sẽ cho người mang đến!
- Cậu….ai cho cậu làm thế hả? – Tôi phẫn nộ nhìn cậu. Sao cậu ta dám làm mà không nói với tôi một lời nào, như vậy có khác nào bắt ép người khác. Thật quá quắt!
Tôi đứng phắt dậy, định chạy ra lấy lại đồ của mình thì bị mẹ Vũ cản lại. Bác ấy nhẹ nhàng nói
- Tuyết Mai! Thiên Vũ làm vậy cũng là muốn tốt cho cháu. Cháu hãy ở lại đây, đừng ngại. Bác cũng rất muốn căn nhà này có thêm ai đó cho bớt trống trải.
- Nhưng cháu….cháu không thể…
- Cháu yên tâm, bác chỉ giữ cho đến khi cháu tự tìm được nhà trọ thôi. Cứ xem như là bác mong cháu ở lại. Được không? – Ánh mắt mẹ Vũ nhìn tôi rất diu dàng, rất tha thiết. Hơn nữa, tôi cũng thực sự không còn nơi nào để đi. Tôi e ngại nhìn bác ấy, suy nghĩ một hồi. Cuối cùng cũng gật đầu.
- Tốt lắm! Vậy để bác kêu người dọn dẹp phòng giúp cháu. – Bác ấy tươi cười nhìn tôi rồi đi lên lầu.
Tôi liếc Thiên Vũ, thấy cậu ta cười đắc thắng, bèn vứt cho cậu cái nhìn cảnh cáo. Tôi là vì mẹ cậu chứ không phải vì cậu nhé! Vũ nhún vai, sau đó cũng đi lên lầu. Tôi chỉ còn biết thở dài một tiếng. Đúng là cuộc đời này, không thể nói trước được điều gì. Có ai ngờ lại có một ngày tôi và Hoàng Thiên Vũ ở chung dưới một mái nhà chứ. Nếu mà kể cho đám bạn cũ của tôi, chắc chúng nó tưởng tôi bốc phét mà cười bể bụng mất.
Tôi lắc đầu, ngán ngẩm về căn phòng mà Vũ và mẹ cậu đã chuẩn bị cho. Lấy đồ đạc trong vali ra xếp lại.
Từ hôm đó, tôi và Vũ đi học cùng nhau rồi lại cùng về. Thật ra nói thích thì cũng thích, nhưng bất tiện thì cũng chẳng thiếu. Đại khái như việc Thiên Vũ hay dậy sớm tưới cây, sáng nào cũng ra vườn hoa sau nhà. Báo hại tôi cũng phải thức dậy dù buồn ngủ điên cuồng. Nhưng thật sự nhìn cậu lúc tưới cây rất tuyệt. Và tôi lại nhớ lần đầu tiên gặp cậu ta ở trường, lúc ấy Vũ cũng đang tưới cây. Cái tật táy máy nổi lên, tôi cũng chạy ra đòi giúp. Tôi chợt phát hiện ra, công việc này không hề nhàm chán như tưởng tượng. Vậy là chỉ cần có hứng, tôi lại đem bình ra tưới cây, bất kể ngày đêm. Được ba hôm thì cây trong vườn đồng loạt….quy tiên. Thế là tôi bị cấm ra vườn một tuần!
Không hề nản chí, nhân lúc Vũ vắng nhà, tôi lại lén lút ra vườn. Tôi còn học được cách tỉa cây. Có điều giống như lần trước, sau khi tôi tỉa xong, tuyệt không một cây nào mọc lên được nữa. Tôi phát hiện mình sinh ra không có năng khiếu làm vườn. Mà Vũ cũng chẳng cho tôi đụng đến thêm một lần nào nữa.
Cuộc sống của tôi rơi vào nhàm chán, ai bảo tôi sinh ra đã rất hay táy máy chân tay, ngồi không không chịu được. Đi học về sớm, tôi thường tranh giúp mẹ Vũ nấu ăn. Dù sao cũng ăn nhờ ở đậu nhà người ta, phải làm cái gì đó mới được. Thiên Vũ không cản, mặc tôi thích làm gì thì làm.
Hôm nào bận rộn, cậu sẽ về muộn. Tôi và mẹ Vũ chờ cậu về ăn cơm. Ba người vừa vui vẻ ăn, vừa nói chuyện. Đôi khi tôi thật sự có cảm giác, chúng tôi giống như…..1 gia đình nhỏ vậy. Nhưng lần nào nghĩ tới cũng tự đỏ mặt. Nhàn hạ sinh hoang tưởng đây mà!
Nơi tôi thích nhất ở nhà Vũ là nhà tắm. Nó phải rộng bằng 3, 4 cái phòng của tôi. Bồn tắm rộng mênh mông, lại có thể mát – xa rất thư giãn. Lần nào tôi cũng độc chiếm nó đến mấy tiếng. Có hôm nằm mà ngủ quên luôn, làm Vũ lo lắng, suýt thì đạp cửa xông vào. Từ đó tôi rút kinh nghiệm, lúc nào đi tắm cũng mang theo….1 cái đồng hồ báo thức.
Buổi tối.
Tôi mang quần áo đi ủi. Mặc dù bác gái nói không cần, nhưng tôi vẫn muốn làm. Bác ấy không cản được, đành ngồi lại nói chuyện với tôi.
- Bác biết là cháu rất quan trọng với Vũ, nếu không, nó hẳn sẽ không đưa cháu về đây. Nó chưa từng đối xử với cô gái nào tốt như vậy!
Tôi yên lặng nghe mẹ Vũ nói, trong lòng không khỏi ngạc nhiên với phát hiện mới. Thiên Vũ chưa từng có bạn gái? Tôi cứ nghĩ cậu ta phải lăng nhăng lắm cơ. Tôi bất chợt có chút ngượng ngùng. Mẹ Vũ lại nói
- Tuyết Mai! Cháu là một cô gái tốt! Bác mong rằng hai đứa có thể tốt đẹp! – Bác ấy nắm tay tôi, mỉm cười. – Thiên Vũ nó là một đứa trẻ ngoan, nhưng lại không biết cách thể hiện tình cảm. Mong cháu có thể thay bác chăm sóc nó thật tốt.
Tôi đỏ mặt, không biết nói gì đành im lặng. Những lời này, sao lại có cảm giác như….mẹ chồng dặn dò con dâu vậy? Tôi nghĩ nếu tôi còn ở lại nhà cậu, e rằng sẽ phải nhập viện vì chứng hoang tưởng quá độ mất!
Tôi đành quay đi, tiếp tục ủi đồ. Mẹ Vũ bất chợt nhìn thấy chiếc hộp đựng sợi dây của annh bị hỏng hồi trước tôi để đầu giường, sắc mặt bác ấy bỗng thay đổi, nhưng tôi không nhận ra. Mẹ Vũ nhìn sợi dây, hỏi.
- Sợi dây này….
- Là của anh cháu cho cháu. Anh nói là có sợi dây này, cháu có thể tìm được ba mẹ cháu. – Tôi nắm sợi giây hình mặt trời, mỉm cười giải thích. Từ lúc bị Huyền làm hỏng, tôi luôn để nó trong hộp, chưa bao giờ để nó xa mình. Ít nhất thì tôi sẽ có cảm giác anh đang bên cạnh. Cho dù tới giờ tôi vẫn chưa có thêm tin tức nào về anh cả.