Koon Ham với Kyu Min nhìn nhau rồi cả 2 ôm chầm lấy nhau cười hạnh phúc
Kyu Min vỡ òa trong tiếng khóc nhưng lần này k phải là khóc vì sợ hãi, k phải khóc vì đau khổ nữa mà đó là những giọt nước mắt tinh khiết , nóng hổi đấy đã rơi vò niềm hạnh phúc vô bờ bến…. Cái hạnh phúc mà Kyu Min tưởng chừng như đang vụt mất khỏi tầm tay mình
Mọi người ở ngoài nhìn cặp đôi này ôm nhau mà mỉm cười, dường như ai cũng lây sự hạnh phúc của họ và lòng thầm cầu chúc cho cặp đôi này mãi mãi hạnh phúc……và điều đấy là đương nhiên rồi ……
Chap 19 : Tự tin lên, tỏ tình đi
Sandy đang tung tăng tung tẩy đi trong vườn trường tìm 1 trỗ nào đấy mát mẻ, ít người (mà thực ra là k có ai thì hơn,có ai cũng bị nhỏ đuổi đi thôi) để ngủ vì can tội hôm qua đi chơi bar mãi tới 4h sáng mới lết về nhà nên tình trạng của nó hiện h là thiếu ngủ 1 cách cực kì trầm trọng và nguy hiểm, lên tới mức bào động đỏ luôn à ==. 0
Và cũng chính vì cái lẽ đi tìm trỗ ngủ mà Sandy đã thấy được 1 thứ khá thú vị nhưng cũng khá chướng tai gai mắt…..
- Anh Ren – Giọng 1 nhỏ ngọt như mía lùi đang õng ẹo với Ren. Nhỏ này lùn hơn Sandy,tóc xoăn tít nhuộm màu hồng phấn,mặc 1 chiếc áo sơ mi cổ tròn đính bèo trước ngực và ở tay áo cũng được đính ren màu hồng; váy xòe 2 tầng màu đen riềm hồng , đi giầy ** bê màu đen,tất dài tới đầu gối màu hòng, mắt 1 mí bé tý nhưng được nhỏ kẻ mắt đen phấn hồng nên cũng to được hơn 1 tý,má đánh hồng, môi được tô son hồng…..Trông nhỏ k biết đang trình diễn cosplay hay là làm gì nữa à…..
- Ừ, gì vậy em ? – Mặt Ren méo sẹo
- Tối nay đi bar với em hen – Nhỏ tiến lại gần ve vãn Ren (nhìn mặt nai tơ vậy mà ta dâm kinh thật ==. ). Sandy nhìn thấy nhỏ vậy mà thấy thấm thía cái câu: đừng có trông mặt mà bắt hình dong
- Ầy, tối nay thì k được rồi, anh bận rồi cưng ạ – Ren cười, nhìn cô bé đầy tiếc nuối
- Ứ, em k chịu đâu, anh phải đi với em cơ. Lâu lắm rồi anh chẳng đi chơi với em rồi à – Nhỏ ôm chầm lấy Ren lắc lư
- Ấy…..- Ren cố gắng đẩy nhỏ ra nhưng bị nhỏ này ôm cứng luôn, nhất quyết k chịu buông tay
- Hey!!!…..- Sandy nhìn cảnh đó k chịu được nữa liền bước tới
- Ớ! Sandy….. – Ren á khẩu khi bị Sandy bắt gặp trong tình trạng tiến thoái lưỡng nan này….
- Này,làm cái quái gì vậy hả?Cô điếc hay giả điếc vậy hả? Chẳng phải người ta đã từ chối k đi rồi hay sao mà còn bám dính người ta thế, con gái kiểu gì vậy hả? TRơ nó vừa thôi chứ; đúng là cái đồ chẳng có chút lòng tự trọng nào à – Sandy đẩy nhỏ ra khỏi Ren, **** cho 1 trận tơi bời
- Cô….Cô là cái quái gì của anh Ren mà ra lệnh cho tôi chứ- Nhỏ hơi ngạc nhiên chút nhưng sau cũng gắt lên, 2 tay trống hông chỉ thẳng mặt Sandy hỏi
- Xì, tưởng gì! Vậy cô hãy vểnh tai lên mà nghe tôi nói cho rõ đây nè. Tôi, Lee Sandy là bạn gái của Ren Otohara, rõ chưa? – Sandy hất mặt, 2 tay ôm chặt cánh tay Ren
- CÔ…..- Nhỏ cứng họng k nói được gì khi nhìn thấy Sandy ôm Ren mà Ren cũng chẳng nói gì
Thực ra thì, lúc này, Ren nhà ta đang chết đứng+ hóa đá luôn rồi khi nghe cái câu +cái hành động Sandy vừa làm 1 cách k thể nào hồn nhiên hơn được nữa……
- Hừ, h mời cô đi cho, đừng có mà làm phiền tụi tui nữa – Sandy tay hất hất sua đuổi nhỏ kia đi như đuổi ta còn 1 tay vẫn bám vào tay Ren
NHỏ kia ức lắm, ấm ức lắm chứ nhưng cũng k làm gì được vì Lee Sandy hiện tại đã nổi tiếng nhất cái trường này về khoản đánh nhau rồi nên nhỏ đâu có cửa thắng, mà Ren cũng chẳng phản kháng gì nên nhỏ đành nuốt cái cục ấm ức này vào trong bụng vậy. Đôi mắt lưng tròng, nhỏ nhìn Ren lần cuối rồi chạy đi mất. Đợi nhỏ chạy đi khuất khỏi dãy nhà cũng như khuất hẳn khỏi tầm mắt của Sandy thì nó mới quay lại nhìn Ren vẫn đang trong trạng thái bất động kia.Sandy đứng 1 hồi nhìn hắn,nó nghiêng người qua bên trái, nghiêng qua bên phải , chọc chọc vào mặt hắn cũng chẳng thấy hắn có cử động gì nên thế là nó nản quá đành ôm mặt bất lực luôn k hiểu sao tự dưng tên này lại đơ ra vậy….(tại mình chứ tại ai ==.)….. 1 lúc sau nó đi đến quyết định tối quan trọng và thực hiện nó trong tíc tắc : nó sắn tay áo phải, sắn tay áo trái, mở cái cúc đầu tiên ở cổ áo sơ mi ra cho thoải mái và rồi……
“BỐP…..BỐP………BỐP”
- REN- Sandy đập cho Ren 3 phát vào đầu và hét với tần sóng âm thanh của 1 cái loa lớn vào thẳng tai Ren làm màng nhĩ của hắn còn 1 chút síu nữa thôi là thủng nhưng tội chết của hắn có thể tha mà tội sống thì cũng k được nên chắc chắn 1 điều rằng sau khi về Ren phải vào ngay bệnh viện Tai – Mũi- Họng sớm nhất
“Rầm”
Ren nhà ta bị Sandy đạp cho đau quá, đã thế lại còn bị 1 tiếng hét k thể nào oanh vàng, mĩ miều hơn được rót thẳng vào tai làm hắn giật bắn mình té xuống đất…..
- Oái trời sập, động đất, sóng thần….(dạ thưa,câu này là do bạn Ren nhà ra đã phát ngôn ra sau khi mông đã tiếp đất và hồn trở về xác ạ =”=)
- Hừ, đồ hầm, tỉnh chưa vậy ?- Sandy đứng khoanh tay trước ngực nhìn Ren đầy cáu giận
- Hở, Sandy – Ren tròn xoe mắt nhìn Sandy
- Nhìn cái quái gì chứ, chọc mù mắt bây h? MI nãy bị đơ à mà ta gọi rát cả họng cũng k ứ ừ gì vậy ?- Sandy duỗi chân đá thẳng vào chân Ren (lúc này tên Ren vẫn còn đang an tọa dưới đất ạ)
- Oái, bạo lực quá.Đau lắm đó, sao mi học cái gì k học lại đi học thói bạo lực, xuốt ngày ăn híp, đánh ta của Mika chứ à – Ren nhăn mặt đứng dậy, miệng lẩm bẩm
- Hừ,lẩm bẩm cái gì đó – Sandy nhìn Ren dò xét
- Gì đâu à, tìm ta có việc gì vậy ?- Ren chối bay chối biến, đổi chủ để lảng sang truyện khác
- Hừ, ai rảnh mà tìm mi chứ à! Ta đang định đi kiếm trỗ ngủ thì thấy cái cảnh tượng chướng tai gai mắt của mi với con nhỏ kia nên xen zô thoai à – Sandy hất mặt
- Hô, cô nhiều truyện thật đấy – Ren nghĩ tới truyện bạn nãy, chán nản thở hắt ra ngoài
- Hừ, ta cứu mì còn k được 1 lời cảm ơn còn bảo ta lắm truyện hả? Hứ, ta thèm vào mà quan tâm mi nhé, người ta quan tâm là Mika nhà ta thôi. Mi có biết mi làm vậy để Mika của ta nhìn thấy xẽ tổn thương ntn k hả? hả? Hả????……- Sandy nói, dơ dơ ngắm đấm trước mặt Ren đe dọa
- Ý mi là sao? – Ren nhíu mày
- Sùy, con giả ngây với ta hả?Làm như ta k biết mi yêu Mika nhà ta ý, đúng k?- Sandy bước lại gần Ren, nhìn thẳng mặt Ren hỏi
- K….K, ta k được phép yêu Mika – Ren quay mặt đi, tránh ánh mắt của Sandy
- Hừ, gì mà k có quyền với trả có quyền chứ? Thế nếu có quyền được yêu thì sao nào? – Sandy vẫn nhìn chằm chằm vào mắt Ren dù Ren đã quay mặt đi
- Ta….. – Ren lúng túng
- Sao nào? – Sandy nhíu mày
- Ta….ta k thể yêu cô ấy được mà…. – Ren cay đắng nói
- Vì sao chứ?Gì mà k thể yêu chứ? Nếu k yêu Mika thì ngay từ đầu mi việc gì phải giữ chi Mika chứ? Mi sao như tên Kevin ý, tán rồi lưa quách mấy đứa con gái đó lên giường mà thỏa mãn đi có phải hơn k, sao chỉ đùa rỡn tán tỉnh tụi con gái ngu xi kia k làm gi vậy?Dù mi có là vệ sĩ cho Mika thì cũng đâu phải bảo vệ Mika 24/24 đúng k? CHẳng qua là mi lo lắng cho Mika thôi,và cũng muốn ở bên Mika thôi ? ĐÚng k? – Sandy nói 1 chàng, nghiêng nghiêng đầu hỏi Ren
- Ta….- Ren ấp úng. Chưa bao h Ren lại bị dồn đến đường cùng như vậy. Trước h Ren vẫn luôn là người chủ động trong tất cả và chẳng bao h bị ai lấn ép được mình cả; vậy mà hôm nay Ren thật sự k biết nói gì cả vì những lời Sandy nói hoàn toàn chính xác, nó đánh thẳng vào những trỗ sâu nhất trong tâm can của Ren….
- Ren Otohara mi yêu Mika chứ? – Sandy tức giận hét lên kéo hắn đang rồi bời trong những suy nghĩ của mình về với hiện tại
- Hừ, nếu tui yêu Mika thì sao chứ?Du sao thì Mika cũng k yêu tui đâu, đối với Mika thì tui mãi mãi là 1 tên vệ sĩ thôi, k hơn k kém . Tui nghĩ Mika hợp với anh trai cậu hơn đó, 2 người họ quả thực rất sứng đôi – Ren nói, khuôn mặt buồn buồn, tay chỉ về phía sân trường cười chua sót
Ở sân trường,theo hướng tay Ren chỉ dù khá đông những ta vẫn có thể nhận ra 1 cặp trai tài gái sắc đang tản bộ với nhau, nói chuyện rất là vui vẻ . Phải,đó chính là chủ tịch hội học sinh hiện thời – Mika Nakashima hôm nay mặc 1 chiếc áo phông màu xám dài tới hông , lệch vai ôm sát lấy người khoe những đường cong cực chuẩn của mình đi cùng với quần bò jean bó , chân đi bốt ngắn cổ buộc dây đế kết, eo thắt đai bằng da bóng to bản, tai đeo khuyên tròn to, tay đeo vòng tuần màu đen, cổ đeo vòng hình chứ thập. Mika sánh bước bên cạnh hội trưởng hội học sinh huyền thoại với gương mặt cực đẹp trai, thanh tú; hôm nay anh mặc 1 chiếc ao sơ mi cổ đứng màu trắng,quần tây trắng, giầy da trắng,khoác ngoài là áo gile trắng, tay đep đồng hô đính kim cương màu bạc,tai đep 2 nấm nhỏ đính kim cương.K biết được 2 người này nói chuyện gì nhưng nhìn Mika đang cười rất là tươi, nói chuyện k ngớt còn người con trai đó thì dù k nói nhiều nhưng nghe rất chăm chú, thỉnh thoảng anh cũng cười theo và góp ý 1 vài câu thôi những cũng khiến cả 2 bật cười 1 cách cực ki thoải mái…. QUả thật, k khí ở đó được bao phủ bởi 1 màu hồng của sự hạnh phúc
- Đó, thấy rồi chứ, dù tui k muốn chấp nhận nhưng thực sự k thể phủ nhận rằng Mika và anh Ryan rất đẹp rôi phải k ? Anh Ryan vừa tài giỏi, lại là người chín chắn, bên cạnh anh đấy Mika nhất định sẽ có hạnh phúc….Chắc chắn sẽ hạnh phúc hơn 1 thằng chỉ mang cái danh hèn hạ “vệ sĩ” như tui – Ren cay đắng nói
- “BỐP” Đồ ngốc – Sandy nghe xong Ren nói, thẳng tay đập cho hắn 1 cái vào đầu
- Này Lee Sandy, cô làm cái quái gì vậy hả?- Ren bị Sandy cho ăn đập nhiều quá nên k chịu được nữa phải gắt lên
- Hừ, Mika đối với anh tui chẳng có gì ngoài sự ngưỡng mộ dành cho 1 bậc tiền bối ra cả- Sandy nhíu mày
- Mi biết được chắc – Ren nghiêng đầu, chất vấn Sandy
- Sao k? Hai tui nói Mika đi với anh ý lúc nào cũng hỏi truyện công việc k thì cũng chỉ kể về mi, tuyệt nhiên chẳng có chút tình ý nào cả;chính hai tui nói cho tui như vậy đó.Truyện của 2 người cũng là do hai tui nói nên tui mới hay đó chứ,keke. Mà mi cũng yên tâm đi, hai tui chỉ coi Mika như 1 người em gái thôi, như tui nè chứ chắc cả cuộc đời này hai chẳng yêu ai khác ngoài chị ấy nữa đâu mà – Sandy cười đắc trí nhưng khi vừa nhắc tới truyện cũ thì khuôn mặt lại mang nét đượm buồn cố hữu
- Ha, hóa ra cô ngu đâu có biết gì đâu, toàn hai cô nói cho à – Ren nhìn Sandy cười đểu
- Này, nói gì đó? Bộ muốn chết sớm à? – Sandy lườm Ren, tay lại lắm lăm nắm đấm
- Hơ, có gì đâu (tên này giả nài ==.). Nhưng mà này, đấy chỉ là về phía anh Ryan thôi chứ còn Mika thì sao?Nhỡ Mika có thể k yêu anh Ryan những cũng chẳng yêu ta thì sao?- Ren hường ánh mắt của mình về phía Mika
- A, nói vậy mà k hiểu à? (Sandy ôm đầu bất lực). Hừ, vậy thì đi hỏi đi, xẽ biết thôi – Sandy nhìn Ren kiên quyết
- Hỏi? Hỏi như thế nào? – Ren mặt ******** ra
- Ngu vậy? Mi có phải cái tên Ren xuốt ngày nói lời mật ngọt với mấy đứa con gái k vậy hả? Tỏ tình với người ta đó,đồ đần – Sandy giận run người, đạp cho Ren 1 cái k thương tiếc
- Hả? K được, truyện này k thể được đâu…. Chắc chắn Mika sẽ từ trối tui đó – Ren nhăn mặt,sua tay
- Đồ ngu, mi nghe nè, mi có hiểu ý nghĩa của bông hoa trên tay Mika nghĩa là gì k hả? – Sandy cố nhẫ nhịn mà k đạp chp tên Ren hôm nay ngu đột xuất 1 cái
- Hừ, biết được đã tốt, hỏi cả chục lần rồi Mika có chịu nói đâu – Ren chề môi
- “BỐP” vậy mau đi hỏi đi, ngu vừa thôi chứ, người ta đã nói tới vậy rồi. Kệ mi đó, ta đi – Sandy tức giận đập cho Ren 1 cái rồi bỏ đi
- Này, khoan đã – Ren gọi Sandy, tay xoa xoa trỗ đau
- Chi? – Sandy quay mặt lại
- Sao mi lại giúp ta thế? LÚc nãy ý và bây h nữa…. Chẳng phải mi kêu dị ứng con trai sao – Ren nhăn mặt vì vết thương nói. Hắn phải công nhận là Mika đã bạo lực mà Sandy còn bạo lực hơn, mới nói truyện có chút síu mà đã bị Sandy đập cho tơi bời hoa lá, thương tích đầy mình luôn…..
- Mi là bạn, k phải người lạ nên ta k sợ nữa rồi….Ta nói rồi, ta k giúp mi mà ta giúp Mika của ta thôi. Đồ ngốc, mi mà k mau dành lấy Mika thì xẽ mất đó, Mika của ta vừa xinh đẹp, tài giỏi,lại chín chắn thì thiếu gì người theo chứ?Mi mà k nhanh thì k chừng ta xẽ làm mối cho Mika và anh hai ta đó – Sandy nhìn Ren cười đầy ẩn ý rồi quay đầu bước đi để lại Ren mặt đang đần cả ra
- Này….này…k được đâu nhớ…..Mika là của tui – Ren đần mặt 1 lúc rồi mới ý ới nói với theo Sandy những Sandy đã bỏ đi mất hút ở đâu rồi….
Ngày hôm đó Ren cứ suy nghĩ mãi về những gì Sandy nói, về tình cảm mình dành cho Mika thực sự là như thế nào…..NHững hồi ức từ lúc còn bé của cả 2 cho đến lúc cả 2 cùng nhau lớn lên, rồi trưởng thành mà để rồi chẳng biết từ bao h mà Ren đã yêu Mika mất rồi,….hình ảnh của cô gái mang cái tên Mika Nakashima đã đong đầy trong tầm mắt của anh, trong những kí ức mà anh mãi mãi xẽ k bao h quyên….
SÁNG HÔM SAU TẠI TRƯỜNG K.W, BAN 2, NHÓM 1, CẤP KING:
- Xin chào – Mika bước vào lớp, tới trỗ bọn Sandy đang tụ họp ăn uống rất chi là rôm rả
- Ào…..(là chào ạ =~=) – Sandy vừa ăn vừa nói nên nó thành tiếng như vậy ạ
- Sandy, em ăn hết rồi hẵng nói chứ. Mika, em ăn gì chưa ngồi xuống đây ăn với Sandy luôn đi, còn nhiều lắm – Ryan nhắc nhở cô em gái phàm ăn của mình rồi quay sag cười với Mika
- Hi, Mika – Kyu Min cười tươi
- Kyu Min dính đồ ăn vào mặt rồi nè. Ăn từ từ thôi đừng có bắt chiếc cách ăn của Sandy chứ- Koon Ham cười hiền, nhẹ nhàng lấy giấy ăn lau mặt cho Kyu Min
- Um, ăn vậy mới ngon mà, phải k Sandy – Kyu Min cười toe toét
Sandy k nói gì vì đang bận ăn nhưng mà gật đầu lia lịa hưởng ứng câu nói rất chi là chí lý của cô bạn Kyu Min
- Mika, Ren đâu rồi?- Kevin hỏi khi tay vẫn đang bấm điện thoại chơi game, tai nghe nhạc và mắt đang chăm chú nhìn 1 ai đấy mà ai cũng biết là ai 1 cách cực kì bất lực
- Chịu, đưa tui tới cổng trường rồi bảo có việc bận nên bảo tui zô lớp trước chút nữa vào sau rồi biến đi luôn – Mika thở dài bước vào trỗ ngồi
- Vậy sao? – Kevin khẽ nhíu mày
Và tụi nó lại oánh chén sạch xẽ trỗ đồ ăn để ngổn ngang trên bàn thì cũng là lúc trống đánh vào lớp
Mọi người bắt đầu 1 buổi học mới rất chăm chỉ, “chăm chỉ” nhất lớp là tụi nó luôn: Sandy và Kyu Min thì ngồi nghe nhạc lướt web trên điện thoại,Mika thì ngồi chăm chú đọc sách nhưng mỗi tội là đọc sách về kiếm đạo chứ k phải sách dành cho bài dảng của ổng giáo trên bảng =~= (khổ thân ổng); Koon Ham , Kevin và Ryan thì ngồi nói chuyện to nhỏ gì đấy với nhau chẳng ai biết được. Nhiều khi Sandy cũng cảm thấy anh trai mình khá thân với 2 người kia và đặc biệt là anh trai nó với Kevin có cái gì đó hao hao giống nhau cũng như dường như giữa hai và Kevin chẳng hề có khoảng cách nào cả trong khi hai nó giống nó là người k thích quá thân hay quen với người lạ,….Sandy có cảm giác họ hiểu nhau rất rõ vậy…..
Mỗi người 1 việc, mỗi người chìm trong 1 thế giới riêng, cả lớp khá yên tĩnh chỉ có giọng nói của thầy giáo là cứ vang lên đều đều trên bục giảng…..
Nhưng sự yên tĩnh đó k được bao lâu khi có 1 tên tóc màu tím tro dựng đứng, buộc túm 1 ít ở dưới gáy , mặc áo khỉ milo mà đen, quần tụt đen, giầy nike đen , khuôn mặt kute mang đậm phong cách bụi bặm đạp cửa bước vào lớp….
- Ren, em làm gì vậy? – Ông giáo khẽ nhíu mày nhìn Ren
- Ầy, quên mất, em chào thầy – Ren chào nhưng k thèm nhìn ông giáo mà đưa mắt tìm ai đó
- Um Ren, em đang làm gì vậy? Đã đi học muôn rồi k chịu vào lớp sao còn đứng đó nữa? – Ông giáo hỏi. Thực ra ổng k giám to tiếng đâu, mọi người đừng lạ nhé vì dù gì Ren là thành viên của ban 2, nhóm 1, cấp King mà. Mà cấp King là như thế nào mọi người cũng biết rồi đó ==.
- A, Sandy theo tui chút, nhờ chút nào – Vừa nói Ren vừa nhanh chân tiến lại trỗ Sandy
- Tui? – Sandy đần mặt, chỉ tay vào mặt mình
- Uh, nhờ chút síu ý mà, đi thui – Ren kéo tay Sandy làm 1 ai khó chịu
- Hai đứa đi đâu vậy ?- Ryan hỏi
- À! Anh Ryan cho em mượn Sandy 1 tẽo nhé, chút nữa em trả liền- Ren cười để lộ cái răng khểnh cực duyên
- Uh, được nhưng nhớ để phòng nó dở chứng quậy đó – Ryan nhắc nhở Ren
- Hứa, em ngoan mà – Sandy nhăn mặt
- Được rồi, em biết mà. À mà quên mất Mika, Mika chút nữa về đợi tui nhé tui đợi Mika ở cổng trường, nhất định k được về trước đó – Ren cười quay sang Mika nói, cố nhấn mạnh câu cuối
- uh – Mika khẽ gật đầu
Chỉ chờ cái gật đầu của Mika , Ren cười mãn nguyện rồi kéo Sandy đi mất hút trong dãy hành lang chỉ còn vọng lại tiếng bước chân đang nhỏ dần của cả 2….Dường như tụi nó bỏ quên mất ông thầy giáo mặt mũi đang đỏ bừng bừng vì giận mà k làm gì được tụi nó khi mấy đứa tụi nó bơ đẹp ổng
……………
TÒA NHÀ SỐ 999, ĐƯỜNG SAGU:
- Này, lôi tui ra đây làm zề?- Sandy nghiêng đầu hỏi Ren
- Mua đồ- Ren trả lời tỉnh bơ
- Hả? mua cho tui hả? thiệt k? – Mắt Sandy sáng loáng, lung linh nhìn Ren đầy yêu thương và cảm kích
- Mơ hả cô, mua cho Mika – Ren buông ra câu nói làm Sandy tắt ngấm nụ cười
- Zề đây, bye – Sandy giận dỗi bỏ về thầm rút lại lời nói của mình trong lòng vừa nãy khi khen hắn Kute, đẹp zai, tốt bụng
- Oái, thui mà Sandy. Giúp ta đi, tý ta bao mi hẳn 1 chầu ăn là được chứ gì? Chẳng phải mi bảo xẽ giúp ta và Mika sao? – Ren kéo tay Sandy lại năn nỉ ỉ ôi
- Bao ta ăn nó thì ta mới chịu – Sandy nhìn Ren cười cười
- Uh, Ok luôn – Ren gật đầu cái “rụp” k cần suy nghĩ
- Trỗ ăn do ta chọn – Sandy trên đầu mọc tai, sau có mọc trêm 1 cái đuôi màu cam ==. Nhìn Ren cười cực kì đểu
- Uh, ực – Ren nuốt nước bọt cảm thấy lạnh sống lưng sau câu nói của mình. Có phải khi ai đã đâm đầu vào lưới tình đều cũng ngu đi k nhỉ nên Ren mới bị xa vào cái bẫy hết sức đơn giản của Sandy cáo già chẳng mấy khó khăn
- Ok, đi thôi – Sandy hào hứng lôi tuột Ren vào trong
Tòa nhà số 999 gồm tất cả 9 tầng lớn và cũng là khu trung tâm mua sắm nổi tiếng nhất ở Tokyo chuyên bán : quần áo, giầy dép, trang sức, vật dụng,…..hàng hiệu và đặc biệt là luôn được cập nhật liên tục nên rất được các tên và những người giàu yêu thích, là 1 trong số những nơi mà người giàu vung tiên vào nhiều nhất…..
Sandy lôi sềnh sệch Ren lên tầng 5, đây là tầng bán quần áo với đủ thể loại quần áo dành cho trẻ con đến người già; đủ các thể loại từ nghịch ngợm, phá cách đến sang trọng, quý phái,…….
- Đây, mua đi – Sandy đưa Ren tới gian hàng bán đầm cực đẹp dành cho tuổi thanh niên như tụi nó
- Ặc, ta k biết chọn nên mí nhờ mi đi mua giùm chứ – Ren nhăn mặt, nhìn đống váy cheo ở đây cũng đủ làm Ren hoa mắt rồi
- Sặc, thế bình thường mi đưa mấy con bồ nhí của mi đi mua đồ kiểu gì?- Sandy nhăn mặt nhíu mày
- Đưa mấy nhỏ đó đi chọn hoặc đưa cỡ người và ảnh cho bọn nhân viên chọn đại 1 cái nào đắt đắt là được à – Ren thở dài
- Hừ, đúng là máy con nhỏ rẻ tiền mà, rùi đi coi thử đã – Sandy khinh khỉnh rồi kéo Ren đi coi đồ
- Nào, h nói nghe mi thích lựa 1 cái váy như thế nào cho Mika ? – Sandy quay lại hỏi Ren khi cứ thấy hắn trầm ngâm đứng đó
- À! Ùm…1 cái váy k quá diêm dúa nhưng vẫn nữ tính, đơn giản những vẫn sang trọng…um, chắc vậy thui à – Ren ngập ngừng suy nghĩ 1 hồi rồi nói