Insane
HOMECHATBLOG
» »
Tìm kiếmĐính kèm: 0
* Xem Bài Viết
»Tên: Thủ Lĩnh Không Muốn Nổi Tiếng
»Mục: Truyện Teen Full
»Đăng: Namon
»Chia Sẻ: SMS Google Facebook Zing Twitter
~~~~~ Trang 6 ~~~~~


Mọi người xung quanh hít một ngụm khí lạnh. Những kẻ dám nói câu này với đại tỷ đều có kết cục thảm hơn bình thường.
“Haha…” Vũ Thiên không nói gì, cười nhạt nhẽo. Cô ghét câu nói này.
“Sao? Chê tôi à?”
“Xin lỗi, tao ghét nhất… là những kẻ như mày.” Vũ Thiên đổi cách xưng hô, “Nếu muốn đánh thì cũng không cần phải dài dòng.”
“Vậy à, nghe nói cưng rất muốn vị trí của anh?” Âu Thần vẫn cười cợt.
Mộc Thanh làm mặt quỷ ọe một tiếng. Buồn nôn!
Vũ Thiên khó chịu với kiểu xưng hô của hắn, chỉ đáp “Đúng.”
“Phụ nữ đâu nhất định phải đứng lên làm vua? Anh dành một vị trí tốt hơn cho em, thế nào?”
“Mày muốn nói gì?” Vị trí tốt hơn?
“Làm hoàng hậu.”
“Chúng ta bất đồng ngôn ngữ, tốt nhất là không nói nhiều.” Quay đi quay lại, hắn vẫn chỉ vì thấy cô là con gái mà cợt nhả.
“Lạnh lùng như vậy, muốn chơi trò đuổi bắt với anh hả?” Hắn vươn tay định nâng cằm cô lên nhưng lại bị bàn tay của cô nhanh chóng gạt đi.
“Từ chối ý tốt của anh, rồi cô em sẽ hối hận. Đánh!” Âu Thần ra lệnh.
Hai bên dường như chỉ chờ có thế, xáp vào nhau đánh đấm hỗn loạn. Nhưng lại không hề ảnh hưởng tới hai người vẫn đứng im lặng ở giữa. Thật có phong thái của thủ lĩnh!
“Tao sẽ hối hận, nếu hôm nay không đánh nát bộ mặt của mày.”
“Thử xem.”
Không nói thêm, Âu Thần nhanh chóng tung cước không nhượng bộ, muốn thu phục cô gái này. Nhưng không ngờ cú đá còn chưa xuất ra hẳn đá bị chân cô đá trở lại. Ngạc nhiên chưa hết, hắn tiếp tục phóng thêm một cú đá ngang sườn nhưng vẫn bị chân cô ngăn cản, đá văng trở lại.
“Tiệt quyền đạo?” Hắn chau mày.
“Coi như ngươi cũng có hiểu biết.”
Vũ Thiên liên tiếp đỡ được đòn tấn công của hẵn, đồng thời phản công nhưng chỉ sượt qua, vì phản ứng của hắn khá nhanh nhạy.
Dần dần Vũ Thiên cũng dùng taekwondo đấu với hắn xem ai hơn ai. Sắc mặt Âu Thần chợt biểu lộ chút bất an.
Học sinh hai trường mải miết đánh nhau cũng bắt đầu chậm lại để quan sát trận đấu giữa hai thủ lĩnh.
Âu Thần tập trung đấu trở lại, từng chiêu từng chiêu đánh ra như nóng vội chiến thắng ngay tức khắc. Vì hắn trước nay không tìm được đối thủ bằng tuổi ngang tầm nên xao nhãng tập luyện rất nhiều.
“Nóng vội quá sẽ thua.” Vũ Thiên cười trước sự bất an của hắn, vẫn không ngừng tung ra những cú đá cao ngang đầu.
Thấy hắn có thể ngang ngửa mình, Vũ Thiên chợt nhớ ra, đây đâu phải sân thi đấu, không có luật cũng không có trọng tài, nhưng nãy giờ cô vẫn tuân thủ mấy cái luật đó nên mới chưa hạ gục được hắn.
Bất ngờ tung ra một cú đấm, Âu Thần loạng choạng ôm mặt ngã ra phía sau.
Chảy máu mũi.
Người xung quanh càng hét lớn “Đại tỷ! Đại tỷ!”
Hắn chưa kịp đứng vững đã thấy Vũ Thiên bay lên, làm một cú song phi không hướng tới ngực hắn mà hướng tới mặt của hắn.
Không kịp tránh sau cú choáng, Âu Thần lãnh trọn toàn bộ cú đá, nặng nề ngã xuống.
Sau cú bay người song phi thì Vũ Thiên cũng ngã xuống đúng tư thế rồi bật luôn dậy.
Thắng bại giữa hai vị thủ lĩnh đã rõ, nhìn lại học sinh Ares, coi bộ cũng rất chật vật.
Toàn bộ học sinh Orient hò hét vang dội, một số thì nhìn Ares cười nhạo. Lâu nay bị bắt nạt, cuối cùng cúng được bình yên.
Âu Thần khuôn mặt hơi biến dạng, quệt miệng, khó khăn đứng lên yêu cầu rút lui. Trước khi đi không quên liếc Vũ Thiên một ánh mắt đầy ẩn ý.
Thiên Vũ im lặng nhìn nụ cười thoáng qua trên khuôn mặt Vũ Thiên, quay đầu ra về.
oOo
“Thắng rồi! Chúng ta thắng rồi!” Mọi người nét mặt ai cũng vui vẻ, tuy bộ dạng có hơi chật vật một chút.
“Wa, cái công tập luyện trong mấy ngày qua cũng thật có ích.”
“Shishishi, đại tỷ là số một!”
Vũ Thiên không biết sau này mình còn phải tháo kính rồi đánh nhau không, nhưng so với cảm giác không bị trói buộc trong chuẩn mực “bình thường” mà mình tự đặt ra thì thế này tốt hơn nhiều.
Tất cả đang muốn đến một quán ăn nào đó làm một bữa. Nhưng Mộc Thanh thì lại vừa bị Thiếu Phong chặn giữa đường kéo đi. Mọi người chỉ tủm tỉm cười, không ai ngăn cản.
Thiếu một người thì đâu còn vui nữa! Mọi người cũng thấy hơi mệt, lùi việc ăn mừng lại hôm sau.
Về phần Vũ Thiên, cô xuống bến xe bus rồi tiếp tục đi bộ về nhà, không ngở được tới những việc sắp xảy ra kế tiếp…
Chương 19: Được bảo vệ
Xe bus tất nhiên sẽ không vào sâu trong khu biệt thự nên Vũ Thiên phải tự đi bộ. Cô cũng nghĩ đây chỉ là một cách rèn luyện sức khỏe.
Khu biệt thự S khá thưa thớt, cách vài chục mét mới có một ngôi nhà, thỉnh thoảng mới nhìn thấy vài ngôi nhà nằm cạnh nhau. Những khu đất trống đầy cỏ vẫn đang đợi được bán vì giá đất ở đây không hề thấp.
Đoạn đường Vũ Thiên đi khá vắng vẻ, lâu lâu mới có một chiếc xe sang trọng nào đấy đi ngang qua.
Tiếng động cơ xe motor chợt vang phía sau lưng Vũ Thiên, sau đó càng ngày càng gần, rồi cuối cùng cô thấy một đám học sinh vẫn đang mặc đồng phục đủ các loại trường, cưỡi xe motor dừng trước mặt mình.
“Hi, thủ lĩnh xinh đẹp, còn nhớ anh chứ?” Tên đi đầu lên tiếng.
“Không.” Nhìn hắn khá quen, chắc là thủ lĩnh trường nào đó từng bị hạ gục.
“Lạnh lùng vậy sao? Anh đây rất muốn biết cô em còn giữ được bộ mặt ấy đến bao giờ.”
Lũ này là tập hợp những kẻ thua nhục nhã dưới chân Vũ Thiên, trong khi trước đánh nhau, chúng còn giễu cợt cô. Kết quả là, mỗi một thông tin nhỏ của trận đánh đều được đưa lên forum các trường, khiến Vũ Thiên càng được nổi tiếng và ái mộ, còn chúng thì đi đâu cũng bị nhìn với ánh mắt khinh bỉ thay vì ánh mắt kính sợ trước đây.
Bọn chúng tuy chết mê chết mệt khí chất nữ vương của cô, nhưng lòng tự cao của một thằng đàn ông khiến chúng không chịu nổi. Hôm nay chúng không đến tay không, mà cầm theo gậy để nắm chắc phần thắng. Chúng muốn trả thù riêng.
“Theo tôi đến tận đây sao?” 10 tên không là vấn đề, 20 tên vẫn là chuyện nhỏ, nhưng đông thế này thì… Vũ Thiên nhìn cảnh bất lợi trước mặt, thầm than không ổn.
“Đi theo cô em chỉ có một người, bọn anh cũng vừa mới đến thôi. Sao, cô em có gì muốn nói không?”
Vũ Thiên mặt không đổi sắc thầm nghĩ, sư phụ đã dạy cô rằng, đánh không lại thì bỏ chạy. Nhưng làm sao chạy khỏi được mấy tên lái motor?
“À… chúng ta có thể thương lượng một chút không?”
“Ồ, có thể chứ.”
“Dễ dàng vậy sao?” Vũ Thiên nhướn mày.
“Chỉ cần cô em quỳ xuống lạy bọn anh để bọn anh chụp vài bức ảnh là được.” Hắn cười khả ố.
“Vậy sao? Chỉ sợ nhận cái lạy của tao rồi bọn mày sẽ hết đường gặp lại bố mẹ.”
Nói xong Vũ Thiên nhặt cục đá dưới chân ném chuẩn xác vào chính giữa mặt tên kia. Đầu hắn chảy máu…
“Hahaha…” Chẳng biết có thoát được không, nhưng Vũ Thiên vẫn thấy rất sung sướng vì cục đá của mình.
Ý, tính cách của cô lại lộ ra tính trẻ con rồi.
Vũ Thiên ngừng cười tránh những chiếc gậy đang vung tới tấp về phía mình. Giật tạm lấy một cái, Vũ Thiên tập trung đánh. Chúng đông thật…
Đánh thì khó trúng, lại còn vừa đánh vừa đỡ… cô thật sự đã thấm mệt, cầm gậy cũng thấy khó khăn. Một tay rút chiếc kìm điện trong túi, Vũ Thiên bất chấp bị đánh để tiếp cận từng người một và dí điện.
“Nó có kìm điện, đừng để nó đến gần!” Một tên hét lên.
“Haha, bị phát hiện rồi.”
Mắt thấy mấy chiếc gậy vẫn không ngừng đánh đến, Vũ Thiên chỉ còn cách đưa tay lên đỡ, hoặc cố gắng giật lấy để không phải chịu đòn nữa…
Cánh tay đau nhức, khi sắp thấy không chịu nổi nữa thì cô không cảm thấy còn bị đánh vào người.
Hé mắt, Vũ Thiên thấy bóng lưng của một cậu con trai. Quay lưng về phía cô để che chắn, nhưng cô vẫn thấy hắn đánh ngã từng người từng người một, mạnh mẽ như một ngọn lửa.
Thấy mắt hơi mờ, Vũ Thiên gắng ngồi dậy dụi dụi mắt. Nhưng tên kia đều nằm la liệt dưới đất, tay cực lực ôm lấy chân.
Cô ngẩn người. Chân là điểm trụ của mỗi người, đó có thể coi là điểm yếu. Đánh vào chân sẽ khiến chúng không thể đứng dậy tiếp tục chiến đấu nữa. Vậy mà cô không nghĩ ra sớm…
“Cút hết đi.”
Giọng nói trầm thấp đầy nguy hiểm kia khiến tâm bọn chúng run rẩy. Nhưng chân đến đi còn không nổi, sao mà lên được xe?
Thiên Vũ nghiến răng không nói gì, quay lại bế cô lên, nghĩ nghĩ một lúc rồi quyết định hướng về phía nhà cô mà bước tới.
“Là cậu…” Nằm gọn trong lồng ngực ấm áp của hắn, bỗng nhiên cô cảm thấy rất an toàn.
“Ừ, là tôi.” Hắn nhìn cô cười dịu dàng như gió xuân. Cứ nghĩ mạnh mẽ như cô sẽ không cần hắn bảo vệ, nhưng thà hắn không có cơ hội bảo vệ cô còn hơn để cô chịu đựng những việc này.
“Sao cậu lại ở đây…” Vũ Thiên cúi đầu.
“Cậu không muốn thấy tôi sao?”
“Không phải, nhưng…”
Nhớ lại, lúc hắn vừa đến bida club liền nghe đứa nào đó thảo luận kế hoạch trả thù của mấy tên chết tiệt này, chúng cược nhau xem thủ lĩnh Orient sẽ thảm bại hay mấy tên kia thảm bại. Không nói thêm nhiều, Thiên Vũ đã vội vã tới đây. Địa chỉ nhà cô, hắn sớm đã biết…
“Tôi vì cậu mà đến, không cảm ơn sao?” Hắn định nói xin lỗi vì đã đến muộn, nhưng sợ không khí nặng nề nên đã đổi lại.
“Cảm ơn… tôi có thể đi được.” Vũ Thiên càng cúi thấp đầu hơn nữa.
“Nhưng tôi thích bế cậu. Không thấy rất lãng mạn sao?” Nhìn cô lúc này, hắn lại nhớ đến hôm sinh nhật cô. Vẻ ngoài lạnh lùng ấy đã biến mất.
“….” Đối với câu nói đùa của hắn, cô lúng túng chẳng biết nên nói gì.
“Có cần đến bệnh viện kiểm tra không?”
“Không cần, chúng đánh chưa hại đến xương…”
Nhìn cánh cổng lớn uy nghi của nhà mình, Vũ Thiên ngạc nhiên: “Sao cậu biết nhà tôi?”
“Vì tôi thích cậu.” Hắn đáp lại không cần suy nghĩ.
“….” Câu trả lời này…
“Cô chủ. Cổng sẽ được mở ngay lập tức.”
Tiếng nói từ loa phát ra, cánh cổng tự động hé mở, Thiên Vũ thì vẫn cứ bế cô bước vào.
“Này… thả tôi xuống.” Giãy dụa.
“Tôi biết chân cậu đau. Yên nào.” Hắn bá đạo ra lệnh. Dù cô có ghét hắn, hắn cũng quyết không buông tay.
Vậy là họ cứ tiến vào cửa trong ánh mắt kì dị của mọi người.
“Tiểu thư, cô bị sao thế này?” Quản gia nhìn những vết thương trên tay cô lo lắng hỏi.
Vũ Thiên được hắn đặt lên ghế.
“Cháu không sao. Ông bà đâu rồi bác?”
“Họ tới viện nghiên cứu từ trưa, đến giờ vẫn chưa về. Tiểu thư, đây là…”
“À, cậu ấy là bạn học cùng lớp.” Cô nhìn hắn, ngập ngừng nói “Ừm… cảm ơn vì cậu đã giúp, bây giờ cũng đã muộn rồi…”
“Cậu đang đuổi tôi đấy hả?” Thiên Vũ có chút giận dỗi nói.
“Vậy…” Dường như cô cũng có chút muốn hắn ở lại.
“Tôi giúp cậu bôi thuốc.” Không đợi cô đồng ý, hắn đoạt lấy thuốc sát trùng và thuốc bôi từ tay cô giúp việc, ngồi xuống ghế.
“Đưa tay cậu đây.”
“Không… cần.”
Thiên Vũ nhận rõ sự khác biệt giữa từ không cần của lần này với những lần khác. Hắn kéo tay cô.
“Cậu có thể làm thế này với tôi, sao tôi lại không thể.” Ý hắn là lần trước cô bôi thuốc cho hắn.
Vũ Thiên im lặng nhìn hắn đang dịu dàng bôi thuốc cho mình, có cảm giác nhìn không thấu. Hắn thật sự thích cô, quan tâm tới cô sao?
“Lần sau cậu đừng có manh động như vậy.”
“Tôi cũng đâu muốn đánh nhau với chúng chứ…”
Thiên Vũ thương tiếc nhìn cánh tay sưng đỏ của cô, thầm lên kế hoạch dạy dỗ mấy tên kia một trận.
“Còn chân cậu…”
“Cái này… tôi sẽ tự làm.” Cô nói ngay.
“Tôi cũng đâu có ý định làm chứ.” Thiên Vũ cười ranh mãnh.
“….”
“Cậu không báo đáp tôi cái gì sao?” Hắn chợt ngồi xuống trước mặt cô, nhìn cô chăm chú.
Nói gì thì nói, hôm nay cũng là hắn cứu cô, lại còn cố tình ở lại chăm sóc vô để tăng thêm chút ơn.
“Chẳng phải lần trước tôi cũng giải vây cho cậu sao…” Vũ Thiên lúng túng nói, tuy cô biết lần đó hắn không cần cứu.
“Không có cậu cứu, tôi vẫn không sao. Nhưng hôm nay nếu không có tôi thì…” Hắn mập mờ.
“Cậu muốn gì?”
“Đây.” Hắn nghiêng mặt, chỉ chỉ vào má mình “Cho tôi quà.”
“Quà… quà gì…”
“Cậu không hiểu sao?”
Vũ Thiên quay mặt đi.
“Vậy thì tôi sẽ tự lấy.”
Hắn nhướn lên, hôn ‘chụt’ một cái rõ kêu vào má cô, cảm nhận được mặt cô đang nóng bừng. Cô đỏ mặt sao? Đáng yêu quá!!!
“Cậu!”
“Hì, tôi về đây.”
Hắn nhanh chóng chuồn mất, để lại Vũ Thiên ngượng chín mặt với cô giúp việc đứng gần đó.
Chắc chắn là sau này ông bà cũng sẽ biết chuyện!
Tay đặt lên khuôn mặt vẫn còn đang nóng của mình, cô ngẩn người.
…….
Thiên Vũ thì giờ đang cười đến là vui vẻ, thầm trách mình sao không tiếp cận cô từ sớm, lại còn nghe lời cái tên Lâm Hạo kia.
Cô cũng thích mình chứ? Hắn nghĩ nghĩ… không ghét là tốt rồi, hắn còn có cơ hội. Muốn làm tan chảy chiếc mặt nạ băng giá kia của cô thì phải thật lòng, tốt nhất là không dùng yêu sách của Lâm Hạo.
Chương 20: Rắc rối mang tên Âu Thần
Hôm nay Vũ Thiên nghỉ học, họ rất lo lắng nên gọi điện hỏi thăm. Vũ Thiên không muốn mọi người biết cô bị chặn đánh nên chỉ nói là thấy hơi mệt. Vậy mà họ cuống quýt đòi địa chỉ để đến nhà thăm cô. Vũ Thiên lôi vài lý do nào đó để ngăn cản, cuối cùng cô phải nói vài ngày nữa mời họ tới nhà cô ăn cơm, họ mới chịu thôi.
Sau đó thì hắn gọi điện.
“Cậu bị thương nặng tới mức không đi học được sao?” Thiên Vũ hỏi.
“Chỉ là không muốn người khác thấy vết thương thôi. Cậu cũng biết mà, không nghiêm trọng.” Trước khi nhận cuộc gọi, cô đã ngồi nghĩ khá lâu khi, nụ cười của hắn…
“Tôi đến thăm cậu.”
“… chúng ta có thân thiết như vậy sao?” Nhớ đến hôm qua, cô thấy… hắn rất biết lợi dụng thời cơ đi.
Thiên Vũ xụ mặt, nhưng nhanh chóng lấy lại tươi cười. Vì hắn đã quyết tâm không nản lòng với lạnh lùng của cô.
“Cậu cứu tôi, tôi cứu cậu, hơn nữa tôi còn là bạn trai cậu…”
“Từng là.”
“Vậy là rất thân thiết còn gì!”
“Là giả.”
“Nhưng chúng ta đã hẹn hò, tay cũng đã nắm, môi…”
“Dừng lại! Chúng ta có thân thiết, được chưa?”
“Vậy tôi đến nhà thăm cậu.”
“…”
“Tôi có thể giảng lại bài học hôm nay cho cậu.”
“Xì, ngồi trong lớp cậu có bao giờ ghi bài cơ chứ.”
“Cậu cũng để ý tới tôi làm gì sao?” Thiên Vũ ngạc nhiên xen lẫn vui mừng.
“Thỉnh thoảng.” Có cần kích động vậy không?
“Vũ Thiên, tôi thích cậu ♥♥♥!”
“Khụ khụ…” Hắn ta… Sao cô cảm thấy hắn đang vẫy đuôi nhỉ.
“Cậu thích tôi chứ?” Giọng nói hắn như đang rất chờ mong.
Tít tít tít….
Thiên Vũ mếu máo nhìn điện thoại… nhưng thà cô tắt máy còn hơn là nói không thích hoặc ghét hắn.
Vũ Thiên ôm chăn che kín mặt. Tim lại đập linh tinh rồi… Cô bỗng cảm thấy sợ, sợ cái hắn thích là khuôn mặt của cô. Mà sao cô lại phải sợ điều đấy nhỉ? Cô đâu có thích hắn! Đúng, cô không thích hắn…
Cầm con gấu nhỏ ở gối bên cạnh lên, Vũ Thiên tủm tỉm cười: “Đáng ghét…”
Cô im lặng, thầm biết mình đã không thể có cảm xúc bình thường khi nhìn thấy hắn hay nghĩ về hắn.
……….
Trong 3 ngày Vũ Thiên nghỉ học, hắn hôm nào cũng gọi điện, nói đủ các loại trên trời dưới đất.
Còn Diệp Tinh cũng có lần gọi điện than thở về Gia Bảo, vì không thấy cô đến võ quán nên nó nhặng hết cả lên.
Khi lên forum trường, Vũ Thiên nhàn rỗi thăm fan page của mình.
Aizz, mình lại trở thành người nổi tiếng… Ảnh cô được chụp từ mọi góc độ, bay người, đấm, đá, nhếch mép, nhăn mày… đủ cả. May mắn là phần thông tin vẫn trống không. Rất nhiều lần cô phát hiện trên đường về nhà có kẻ bám theo nên cố tình đi lắt léo nên chưa bị phát hiện. Không biết sau này cô có còn phải ra mặt nữa không…
oOo
Vẫn bình thản bước qua cổng trường như mọi ngày, nhưng bỗng nhiên tay cô bị ai đó kéo giật lại.
“Thủ lĩnh Orient phải không?”
Thịch. Tim đen Vũ Thiên giật thót. Giọng nói này là của ai? Cô quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt kẻ kia liền sững lại một chút. Hắn là thủ lĩnh của Ares! Tên gì ấy nhỉ…
“Cậu đang nói gì cơ?” Giả ngu.
Âu Thần nghiền ngẫm giọng nói… nghe cũng khá giống. Mấy ngày trước khi hắn bị đánh bại liền có suy nghĩ muốn tìm hiểu thủ lĩnh Orient. Nhưng hắn đứng trước cổng trường suốt mấy ngày vẫn không thấy cô, đi tìm tư liệu về gia đình trường lớp lại không có. Rất bí ẩn.
“Tôi nắm chắc 60% cô là thủ lĩnh Orient, chỉ cần tháo lính ra xác nhận là được.”
Vũ Thiên có hơi hoảng một chút vì một số người bắt đầu bâu xung quan để xem.
“Sao cậu lại nói tôi là cô ấy?” Sao lại bị phát hiện nhỉ?
“Chiếc lắc tay ngôi sao cô đang đeo giống hệt của cô ta!” Hắn nhớ rõ chiếc lắc tay gắn nhiều ngôi sao đó, vì vậy ngoài nhìn mặt hắn còn nhìn cổ tay của nữ sinh ra vào trường nữa.
Hỏng bét! Cô quên mất chi tiết này.
“Nhưng… lắc tay giống nhau là chuyện bình thường, mua cùng một nơi là được.”
“Vậy sao?” Âu Thần cho là có lí nhưng vẫn nói tiếp: “Cứ bỏ kính ra đã.”
Không ngờ hắn sẽ làm thế, Vũ Thiên liền lấy tay nhanh chóng ôm mặt mình lại. Che mặt thế này sao đánh được hắn? Lại còn có rất nhiều người đứng xung quanh.
“Bỏ tay ra xem nào!” Hắn nóng nảy, vì thái độ của cô ta càng làm hắn nghi ngờ.
“Không… cứu…” Lâu lắm rồi không kêu cứu.
“Âu Thần, mày đang làm cái quái gì vậy.”
Cô giật mình khi nghe thấy giọng nói của Thiên Vũ, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm. Được cứu rồi!
“Ha, lâu không gặp.” Âu Thần đứng dậy thả tay Vũ Thiên ra.
“Vậy sao?”
Hừ, mấy hôm nay đều thấy cái bản mặt hắn trước cổng trường, Thiên Vũ chỉ liếc qua một cái rồi bỏ đi. Dính dáng đến hắn chỉ tổ bực mình.
Thiên Vũ bước tới muốn lấy lại chiếc kính nhưng tay Âu Thần đã kịp dời đi nơi khác.
“Làm gì vậy anh bạn?”
“Đưa kính đây.” Đôi mắt Thiên Vũ nhìn Âu Thần không hề có nhiệt độ.
“Sao tôi phải đưa? Của cậu à?” Hắn vẫn cố ý cợt nhả.
“Trả cho cô ấy.”
“Trả hay không là việc của tôi, không cần cậu can thiệp. Ha, muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân sao?”
Thiên Vũ không muốn nói nhiều, vươn tay chạm vào cái kính. Nhưng ngay lập tức, Âu Thần bóp mạnh, kính gãy làm đôi.
“Mày…”
“Hai người sao vậy? Ta đây chỉ muốn xem mặt cô ấy một chút thôi mà? Ha, nghe nói Thiên Vũ đại thiếu gia không quá gần gũi con gái, nay lại ra mặt bảo vệ một cô, thật khiến người ta khó hiểu.”
“Không liên quan đến mày.”
Liếc thấy Vũ Thiên hai tay ôm mặt, hắn kéo cô ôm vào ngực, lấy tay che cho cô rồi nói thầm: “Ra khỏi trường trước đã.”
“Cám ơn.” Vậy là cô sẽ tiếp tục được nổi tiếng với cái tên ‘con bé 4 mắt’ chứ không phải ‘thủ lĩnh Orient’. Aiz…
Trang: « Trước1 ... 456789Sau »
Đến Trang:
Tag: Thủ , Lĩnh , Không , Muốn , Nổi , Top Bình luận
Tên bạn:

Nội dung:





Cùng Chuyên Mục
Xin hạnh phúc đừng chạy quá xa...
Người con gái khiếm thính của em
Thủ Lĩnh Không Muốn Nổi Tiếng
Chuyện Q4
Em Sẽ Đến Cùng Cơn Mưa
Hoàng Tử Lạnh Lùng và Cô Nhóc Lanh Chanh
123456»