- Dạ!
Anh xoa tóc tôi
- Cho em đó!
- Thật ạ!
- Ừ!
Trong khi tôi nhảy cẫng lên sung sướng, anh nhẹ nhàng cầm sợi dây rồi đeo vào cho tôi, thì thầm
- Lúc nào buồn hay gặp khó khăn, chỉ cần nắm sợi dây này, anh sẽ lập tức đến bên em!
- Dạ!
Anh mỉm cười xoa nhẹ tóc tôi
- Tuyết Mai! Anh sẽ luôn ở bên cạnh em!
….
Anh! Sợi dây đó là anh trao cho tôi, là thứ duy nhất mà tôi có được. Không ai có quyền chà đạp lên nó. Cầu xin cậu hãy dừng lại! Đừng chà đạp lên nó! Nước mắt tôi rơi không ngừng, khản giọng nói
- Dừng lại….dừng lại!…
- Hừ…cứng đầu này! Huyền bỏ mặc lời van xin của tôi. Cô giẫm mạnh, mặt dây hình hoa mặt trời bỗng nhiên đứt lìa. Tôi khựng lại. Chết lặng. Trong phút chốc cảm thấy xung quanh hoàn toàn không còn một tiếng động.
Tuyết Mai! Chỉ cần nắm sợi dây này, anh sẽ lập tức đến bên em!
Anh luôn ở bên cạnh em!
Anh! Tôi hét lên, lao đến chỗ Huyền. Hai người kia giật mình không kịp giữ tôi lại. Huyền còn đang thỏa mãn đứng cười sợ dây bị đứt thì đã bị tôi xô ngã nhào xuống đất. Tôi run run nhìn sợi dây đã bị giẫm đạp trở nên méo mó. Mặt hoa mặt trời đã không còn tỏa sáng nữa.
Tuyết Mai! Anh sẽ luôn ở bên cạnh em!
Luôn ở bên cạnh em!
Chỉ cần nắm sợi dây này! Nắm sợi dây này!
Đứt.. rồi! Đứt mất rồi!
Sợi dây đứt mất rồi. Làm sao đây? Vật cuối cùng cũng đứt mất rồi. Bị chà đạp đến đứt mất rồi! Em làm thế nào đây! Là em không tốt! Em xin lỗi! Em xin lỗi! Em không bảo vệ được! Sợi dây đứt mất rồi! Em làm thế nào tìm được anh đây? Em đã nắm chặt như vậy! Tại sao? Tại sao?….Tôi ôm chặt lấy sợi dây, cảm giác đau đớn đến nghẹt thở. Những giọt nước mắt rơi không ngừng trên những vết xước.
- Mày….. – Huyền sau khi bị tôi xô ngã từ lúc nào đã đứng dậy, một tay định giơ lên đánh tôi thì bỗng có một bàn tay khác túm lại. Phía sau vang lên một giọng nói phẫn nộ
- Đủ rồi!
Chap 27: Chúng ta hãy hẹn hò đi!
Khi Huyền bất ngờ quay lại thì
BỐP!
Tất cả mọi người đều sững lại. Chỉ thấy ánh mắt Vĩ vô cùng đáng sợ
- Cậu….cậu dám tát tôi? – Huyền vừa ngạc nhiên vừa tức giận nhìn Vĩ. Cậu đanh giọng
- Như vậy là quá nhẹ cho một kẻ đê tiện như cậu!
- Cậu….
Vĩ không thèm đếm xỉa đến Huyền, từ từ tiến đến chỗ tôi. Cậu cúi xuống, nhẹ nhàng nói
- Không sao chứ?
Tôi lắc lắc đầu. Vẫn ôm chặt sợi dây.
- Chúng ta đi thôi! – Vĩ kéo tôi đứng dậy. Cả người tôi mềm nhũn, cũng không biết xung quanh đang xảy ra chuyện gì. Vĩ dìu tôi ra ngoài
- Trương Diên Vĩ! Cậu nghĩ mình là ai chứ? Cậu tưởng mình là đại tiểu thư thì hay lắm sao? – Từ phía sau, Huyền uất ức hét lên, một bên má còn đỏ ửng. Vĩ bỗng nhiên dừng lại, dùng một ánh mắt đáng sợ nhất mà tôi từng biết để nhìn Huyền.
- Im miệng! Đừng để tôi không kiềm chế được mà giết chết cậu!
Huyền cứng họng, im bặt. Trong ánh mắt lóe lên vài tia sợ hãi. Mấy người xung quanh chỉ im lặng, tự động nhường đường cho hai chúng tôi. Từ một gốc cây nào đó, có ánh mắt mơ hồ vẫn dõi theo.
…….
- Đau không?- Vĩ lấy thuốc bôi lên gò má sưng đỏ của tôi, vừa nhẹ nhàng hỏi. Tôi lắc đầu, chỉ im lặng. Vĩ hơi thấp giọng
- Xin lỗi cậu nhé!
Thấy tôi ngạc nhiên nhìn, Vĩ gãi gãi đầu
- Uhm…mình không nên giận cậu. Xin lỗi vì đã đến muộn! – Vĩ cười hối lỗi, tôi vẫn lắc đầu. Cậu không có lỗi gì cả. Chỉ có tôi quá vô dụng, ngay cả vật cuối cùng anh để lại cũng không thể bảo vệ nổi. Bất giác nước mắt tôi lại rơi.
- Đừng khóc nữa!- Vĩ vỗ nhẹ vào vai tôi. Ánh sáng mơ hồ chiếu vào sợi dây bằng bạc làm nó sáng lên. Tôi bần thần nhìn sợi dây. Anh à! Rốt cuộc đến khi nào em mới tìm được anh?
…….
Buổi tối, Vĩ lại đi ra ngoài chơi, thường thì đến khuya mới chịu trở về. Tôi đặt lại sợi dây vào trong hộp một cách cẩn thận. Nhìn ngắm thật kĩ rồi mới lên giường. Vừa nhắm mắt lại thì có tiếng gõ cửa. Tôi lắc đầu, nhất định là Vĩ lại mải chơi làm mất chìa khóa đây mà! Tôi đứng dậy mở cửa, nhưng khi cánh cửa mở ra, đó lại là một gương mặt khác, một gương mặt không hề xa lạ.
………
7.00 AM
Tôi tá hỏa nhìn cái đồng hồ vẫn đang dịch chuyển đều đều từng phút một. Tối qua ngủ muộn lại quên hẹn đồng hồ báo thức. Tôi cuống cuồng thay đồ rồi vác cặp lên trường. Với lấy sợi dây màu bạc, tôi vuốt nhẹ những cánh hoa. Cho dù sợi dây có đứt, nhưng tôi còn nắm, anh nhất định sẽ cảm nhận được mà trở về.
Sân trường lác đác vài học sinh đến muộn, hầu hết đều đã vào lớp. Nhưng khi tôi đến lại chỉ thấy trong lớp vắng hoe. Mãi tôi mới nhớ ra hôm nay là đầu tuần, tiết một có hoạt động ngoài giờ lên lớp. Tôi tự gõ vào đầu mình vì cái sự đãng trí này, mau chóng đi ngược về phía phòng hội giảng.
Phòng hội giảng là phòng rộng nhất ở trường, có sức chứa tới 300 học sinh, có đầy đủ các thiết bị và máy chiếu chuyên dùng cho những buổi hoạt động ngoài giờ. Tôi thì lại thấy nó rất thích hợp làm một phòng chiếu phim công cộng. Có một lần Vĩ còn rủ tôi tới đây mở khóa vào xem phim ma. Sau đó vì la hét quá lớn mà bị phát hiện, cũng may là chạy nhanh, không bị tóm. Tôi lại nhớ lại lúc hai chúng tôi cùng đột nhập vào phòng hồ sơ, cũng bị đuổi chạy tóe khói như vậy. Cũng là lần đó tôi đã chạy nhầm vào phòng Vũ, bị làm nô lệ không công cho cậu ta cả một đêm. Nghĩ lại một chút, lại cảm thấy cảm giác oán hận trào lên.
Khi tôi đến nơi thì mọi người đều đã đông đủ. Thầy giáo hơi nhíu mày ra hiệu cho tôi yên lặng về chỗ ngồi. Sau khi đã ổn định, mới hắng hắng giọng nói
- Hôm nay chúng ta sẽ học về các kĩ năng cần thiết cho các em sau khi ra trường!
Thầy hướng về phía máy chiếu giữa phòng. Trên phông nền trắng dần hiện lên các hình ảnh chuyển động. Tôi hơi gục xuống bàn, hai mắt nhíu lại.
- Bỏ cái này vào cặp của cậu ta!
Giọng nói phát ra từ trên cao làm tôi hơi giật mình tỉnh dậy. Giọng nói này, chẳng phải là của Khánh Huyền sao? Tôi ngơ ngác nhìn lên màn hình. Những người khác cũng ngạc nhiên không kém. Trên màn hình to nhất là hình ảnh Khánh Huyền cùng mấy người bạn của cô ta đứng ngoài cửa lớp tự học, trên tay còn cầm một tập dày không rõ là thứ gì.
- Thế này là thế nào? – Tiếng xôn xao nổi lên, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Vân và mấy người bạn cùng bàn. Nhưng tuyệt nhiên không thấy Huyền đâu cả. Thầy giáo phụ trách cũng ngạc nhiên nhìn đoạn phim đang chạy, ánh mắt như không hiểu là ai đã để đoạn băng này vào.
- Như vậy có được không? – Giọng vân lưỡng lự
- Mau làm đi! Cậu ta sắp trở về rồi – Huyền hối thúc.
- Mình….
- Cậu còn phân vân cái gì chứ? Mau đi đi! – Huyền vừa nói vừa đẩy Vân vào bên trong, còn mình và ba người còn lại thì bỏ đi chỗ khác. Chỉ thấy Vân sợ sệt tiến vào phòng, trên tay cầm tập dày kia, lén lút bỏ vào cặp sách của tôi. Đúng lúc này thì tôi quay lại, nhìn thấy Vân từ trong phòng dáng vẻ lúng túng thì hỏi
- Cậu đang làm gì thế?
- Không….không liên quan đến cậu!
Vân nói rồi xô tôi qua một bên, hấp tấp chạy ra ngoài. Đoạn phim đến đây là hết. Những người trong phòng im lặng theo dõi giờ đều dồn cả ánh nhìn về phía Vân. Mặt cô ta tái mét, không ngừng lắc đầu
- Sao lại như vậy được? Không thể nào! Không thể nào!
Phía bên trên, thầy giáo cuối cùng cũng tìm cách tắt được đoạn phim. Hắng giọng
- Vì một số sự cố nên hôm nay chúng ta hoãn buổi học lại! Các em có thể ra về! Đề nghị 5 học sinh có mặt trong đoạn phim này ở lại!
Tiếng xôn xao nổi lên không ngớt, những học sinh lục tục đứng dậy ra ngoài, một số người thì liếc qua nhìn tôi, ánh mắt thù ghét trước đây hình như có chút thay đổi. Tôi cũng không hiểu gì. Sau đó chợt nhớ tới nụ cười bí hiểm của Vĩ tối hôm qua trước khi ra ngoài. Không lẽ cuộn băng này..là do cậu ấy làm. Tôi lập tức chạy tới tìm Vĩ, vừa nhìn thấy cậu đã vội hỏi
- Chuyện này….
- Là mình giúp cậu trả thù! – Vĩ cười
- Sao cậu có được đoạn clip đó? – Tôi ngạc nhiên nhìn cậu, thấy Vĩ rất đắc ý cười
- Việc này thật ra cũng rất tình cờ. Mình thấy trong phòng tự học là chỗ duy nhất không có máy quay, nên mới bí mật đặt máy quay xem có trò gì hay không, rất lâu rồi cũng quên mất, không ngờ hôm nay nó lại có tác dụng. – Nói rồi cậu cười gian manh – Mấy con nhỏ đó không ngờ là lại có máy quay ở đó. Lần này rắc rối lớn đây!
Vĩ thỏa mãn cười lớn, còn tôi chỉ im lặng không nói gì. Bởi vì cho dù có thể lấy lại sự công bằng thì sợi dây của anh cũng không liền lại được. Vĩ thấy tôi như vậy thì nhíu mày
- Sao vậy?
Tôi lắc đầu
- Không có gì! Uhm…cảm ơn cậu!
Vĩ vuốt vuốt những sợi tóc ngắn ngủn
- Cậu không định trả ơn mình cái gì sao?
Tôi ngạc nhiên
- Trả ơn thế nào?
Vĩ dùng một ngón tay gãi gãi đầu, vẻ suy nghĩ
- Cũng chưa biết, chờ mình nghĩ ra đã. Tuyết Mai! Đến lúc đó, cậu không được nuốt lời đâu đấy! – Vĩ phùng má nhìn tôi dọa nạt. Tôi bật cười
- Mình hứa!
Vĩ ranh mãnh xoa tóc tôi, cười híp mí. Tôi cũng cười. Lúc Vĩ giận tôi quả thật rất buồn, nên sau này dù có chuyện gì, tôi cũng sẽ không để mất người bạn tốt như cậu. Hai chúng tôi cùng trở về Kí Túc Xá, đang đi thì bị chặn lại, và người chặn chúng tôi, không ai khác lại chính là Vũ. Vĩ vừa nhìn thấy cậu ta thì lạnh nhạt nói
- Muốn gì đây?
Cậu ta không nói gì, tự nhiên xòe tay ra
- Của tôi đâu?
- Cái gì?
- Nước!
Tôi tròn mắt, Vũ đòi nước của tôi? Bình thường cho cậu ta toàn ném đi, thay đổi thật là nhanh! Tôi lúng túng
- Xin…xin lỗi! Tôi quên mất!
Vũ rụt tay lại, vẻ không hài lòng. Vĩ bỗng nhiên tức giận chen vào
- Đừng có ở đó bắt Tuyết Mai phải làm này làm nọ! Tránh xa bạn tôi ra!
Vũ vẫn nhìn hai chúng tôi bình thản
- Vậy sao? Nhưng cô ấy là bạn gái của tôi! – Trong khi Vĩ sững người ra vì chưa tiêu hóa được câu nói của Vũ, cậu bỗng nhiên quay sang tôi, nói đều đều
- Cậu muốn theo đuổi tôi đúng không? Được! Tôi đồng ý! Chúng ta hãy hẹn hò đi!
Chap 28: Bạn gái thiên tài
Gì đây? Hoàng Thiên Vũ đồng ý trở thành bạn trai của tôi? Đúng là nằm mơ cũng không nghĩ tới. Rồi trong khi cả tôi và Vĩ đều trong tình trạng tròn mắt vì shock thì Vũ đã thản nhiên quay lưng bỏ đi.
- Cậu ta….cậu ta bị sao vậy? – Vĩ ngạc nhiên đến độ lắp bắp, dường như không thể tin điều mình vừa nghe thấy. Còn tôi thì đứng im như vừa bị sét đánh trúng. Cho dù đã có chuẩn bị, vẫn thấy khó mà chấp nhận nổi.
……
Can – tin
Bây giờ thì tôi thật sự biết rằng mình không nghe nhầm và Vũ cũng không hề nói đùa. Bằng chứng là cậu ta đang ngồi đây, trong can – tin, và ăn- cơm- cùng- với- tôi! Những ánh mắt xung quanh không ngừng nhìn về phía chúng tôi mà bàn tán. Trong khi tôi không nuốt nổi thì Vũ vẫn ăn rất thản nhiên. Nhận thấy tôi cứ ngồi ôm khư khư khay cơm mà không ăn, Vũ gạt nhẹ tay tôi
- Sao không ăn?
Tôi nhăn nhó quay qua nhìn cậu ta, thì thấy một gắp thức ăn đang ở trước mặt mình
- A! – Vũ ra hiệu
- Cái gì?
- Há miệng ra!
Tôi tròn mắt nhìn Vũ. Cậu ta đang gắp thức ăn cho tôi? Còn đút thức ăn giống như người đang yêu nhau nữa.
- Nhanh lên! Mỏi tay tôi! – Vũ nhíu mày nhìn tôi. Sau vài phút thì tôi cũng há miệng một cách dè dặt.
- Hừ…ghét cái món này quá đi mất! – Cậu ta nói rồi lại gắp một gắp khác đưa tới trước mặt tôi. Lần này thì tôi thật sự tròn mắt. Nhưng không phải là ngạc nhiên, cũng không phải là cảm động khi được cậu ta gắp thức ăn cho mà là tức giận. Hoàng Thiên Vũ! Cậu coi tôi là cái gì hả? Thùng rác để cậu không thích ăn thì nhét vào sao? Tôi phẫn nộ cầm đũa gắp một gắp to hơn, câu nói ngọt ngào khi hai người đang yêu nói với nhau bị biến thành câu mệnh lệnh
- Há miệng ra nào!
Hoàng Thiên Vũ ngẩn ra nhìn tôi
- Gì?
- Tôi cũng là bạn gái của cậu! Cậu gắp thức ăn cho tôi! Tôi gắp thức ăn cho cậu! Công bằng!
Mặt Vũ nhăn nhúm lại. Nhìn gắp thức ăn trên tay tôi. Cứ như vậy, hai chúng tôi ngồi ở giữa can – tin, gắp thức ăn cho người kia, mắt lại còn nhìn nhau “đắm đuối”. Cảnh tượng này đúng là làm cho người khác không chịu nổi. Mãi đến khi tôi nghe thấy tiếng hắng giọng của ai đó, mới giật mình nhìn ra, thấy tất cả đều đang nhìn mình chằm chằm. Vũ buông đũa xuống, đứng dậy
- Tôi đến lớp học trước!
Sau đó bỏ ra ngoài. Nhưng như vậy là đã đủ để những người xung quanh dựng nên câu chuyện: Hoàng Thiên Vũ và Phương Tuyết Mai đang hẹn hò. Mà thật sự thì đúng là chúng tôi đang hẹn hò. Chỉ có điều, nó còn mang một ý nghĩa khác.
….
Đã được hai tư giờ kể từ khi Vũ chính thức trở thành bạn trai của tôi, tôi có thể tạm chấp nhận cái danh hiệu: Bạn gái Thiên Vũ! Tức là cậu ta đi đâu thì tôi sẽ đi theo. Nhìn bên ngoài giống như hai chúng tôi trở thành người yêu, luôn ở bên cạnh nhau, cùng lên lớp, cùng đi ăn, cùng học bài. Nhưng trên thực tế thì giống như tôi lẽo đẽo đi theo cậu ta. Vũ rất ít nói, một ngày không quá mười câu. Thường chỉ nói những thông tin cần thiết, đủ nghe, đủ thông báo, còn lại hoàn toàn im bặt. Tôi thật sự có cảm giác mình đang hẹn hò với một khúc gỗ. Nếu có khác biệt là khúc gỗ này biết đi và có IQ cao ngất ngưởng mà thôi. Có thể nói, làm bạn gái của một thiên tài là việc đáng chán nhất trên đời. Nhưng vẫn phải ngậm ngùi chấp nhận, phóng lao thì phải theo lao thôi.
Thình thoảng tôi cũng có cảm giác bị theo dõi từ phía sau. Thật ra từ lúc trở thành bạn gái Vũ, tôi luôn nhận được rất nhiều ánh nhìn từ các học viên khác. Không hẳn là thích thú, cũng không hẳn là thù ghét. Tôi cũng không định nghĩa được những ánh nhìn ấy, chỉ là, tôi vẫn luôn cảm nhận được cái nhìn theo dõi mình là của một người khác. Mà nếu tôi đoán không lầm, đó chính là mũ lưỡi trai. Vì vậy dù không muốn, tôi vẫn luôn phải thể hiện giống như mình là bạn gái của Vũ. Tôi cũng không chắc đến khi nào mũ lưỡi trai sẽ xuất hiện. Anh ta luôn là người chủ động tìm tôi, nhưng sau khi tôi hoàn thành điều kiện rồi mà vẫn chưa thấy anh ta đâu. Tôi có chút mơ hồ suy đoán, không biết dốt cuộc anh ta định làm gì tiếp theo.
Buổi chiều
Khi tôi đi ngang qua bảng tin, lại thấy một tờ giấy thông báo nằm chình ình trên ấy, tôi tò mò tới xem, mới nhìn đã thấy dòng chữ to đùng: Đại Hội Thể Thao
Tôi hơi nhíu mày, vừa lúc đó thì nghe thấy một vài giọng nói phấn khích bên cạnh
- Lại sắp diễn ra đại hội thể thao rồi. Sắp được nghỉ rồi!
- Không biết là lần này diễn ra ở đâu nhỉ?
- Hình như ở trường cấp ba Thiên Đức!
- Vũ có tham gia không nhỉ? – Ánh mắt cô bạn kia ánh lên sự thích thú khi nhắc đến Vũ. Người bên cạnh lắc đầu
- Không chắc đâu. Từ sau lần đó đâu có thấy cậu ấy tham gia nữa!
- Vậy thì tiếc thật! – Một cô gái ra vẻ tiếc nuối thở dài
Họ vừa đi vừa tiếp tục bàn, còn tôi vẫn đứng ngơ ngác. Nhưng cũng ngay lập tức, thắc mắc này được giải đáp
- Này ! Đại hội thể thao là sao?
Tôi vừa lúc tóm được Vĩ đi ngang qua, liền hỏi luôn
- À! – Cậu săm soi tờ giấy, nói giọng không hứng thú lắm – Mỗi năm các trường trung học lại tổ chức Đại Hội Thể Thao gọi là giao lưu ấy mà. Mỗi lần sẽ tổ chức ở một trường, nghe nói lần này sẽ tổ chức ở Thiên Đức.
Cô bạn nói rồi lắc đầu
- Chán tệ! Mình ghét mấy hoạt động thể thao. Ở nhà ngủ còn sướng hơn!
Sau đó Vĩ bỗng nhiên lắc tay tôi, nét mặt chuyển sang nghiêm nghị
- Cậu và Vũ đang hẹn hò thật đấy à?
Ánh mắt Vĩ dường như muốn đọc thấu mọi suy nghĩ của tôi, khiến tôi phải chột dạ mà quay đi, cười giả lảng.
- Thật không thể tin được! – Vĩ thốt lên. Tôi chỉ biết cười trừ. Dù sao cũng không biết giải thích như thế nào, cứ để cậu ấy tin vậy lại tốt hơn.
Đúng lúc đó thì thấy Vũ từ xa đi tới. Cậu ta đi đến chỗ hai chúng tôi, rồi khi tôi và Vĩ còn đang ngơ ngác nhìn nhau thì đã kéo tôi đi. Tôi ngoái lại thì chỉ thấy ánh mắt vô cùng khó hiểu của Vĩ. Đến khi hai chúng tôi đi đến gần kí túc xá, Vũ mới thả tôi ra mà điềm đạm ra lệnh
- Chuẩn bị đồ đạc đi!
- Hả? – Tôi ngơ ngác nhìn Vũ
- Tôi đã đăng kí tham gia đại hội thể thao rồi! Ngày mai chúng ta sẽ cùng đoàn đi đến trường cấp ba Thiên Đức!
Thấy tôi vẫn còn đứng im, Vũ cau mày. Tôi đành phải thu ánh mắt đang mở to nhìn Vũ, lí nhí nói
- Được rồi!
Chờ Vũ trở về kí túc xá nam, tôi mới lên phòng. Lúc còn chưa mở cửa phòng đã thấy bên dưới cánh cửa có một tờ giấy nhỏ. Tôi tò mò cầm lên, khi mở ra chỉ thấy vỏn vẹn một dòng chữ khá đậm: “Cùng Hoàng Thiên Vũ tham gia cuộc thi này!”
Tôi giật mình nhìn quanh, hoàn toàn không có ai! Một suy nghĩ ập đến ngay tức khắc. Là mũ lưỡi trai! Rốt cuộc anh ta đã bắt đầu rồi!
………………
Đại hội thể thao giữa các trường không chỉ là dịp để các trường giao lưu mà còn giống như một hình thức học hỏi giữa các trường. Vì vậy học sinh trong trường có thể đăng kí tham gia, ngoài những người trong đội thi và đội cổ Vũ. Thiên Vũ thuộc đội thứ hai, còn tôi, thuộc đội thứ ba. Vĩ không đăng kí tham gia, khi vừa có thông báo được nghỉ ba ngày tham gia đại hội, cậu đã chuẩn bị đồ đạc về nhà. Tôi cùng Vũ theo đoàn lên xe của trường. Học sinh đăng kí tham gia lần này khá đông, mà khi tôi nghe được vài cô bạn bên cạnh bàn tán, mới biết chính là do sự xuất hiện của Vũ. Trước kia cậu cũng từng tham gia nhưng từ sau lớp 11 thì không còn tham gia cuộc thi nào nữa. Vì vậy lần này khi Vũ trở lại, tất cả mọi người đều ngạc nhiên.
Cậu ngồi trên xe không nói gì, chỉ ngả người ra băng ghế, hai mắt nhắm hờ. Tôi thì nhân dịp này quan sát bên ngoài. Thỉnh thoảng lại phải cố kìm chế không ồ lên để tránh làm Vũ thức giấc. Chiếc xe băng qua một đoạn đường khá sóc, cuối cùng dừng lại trước ngôi trường màu vàng, trên cổng là dòng chữ khá nổi bật được uốn cong theo hình bán nguyệt: Trường Trung Học Phổ Thông Thiên Đức!
Chap 29: Rừng mưa
Trường Thiên Đức nằm tách biệt hẳn với bên ngoài, lại gần một khu rừng nên không khí luôn trong lành và dễ chịu. Khuôn viên trường không rộng nhưng thoáng mát với nhiều cây xanh. Thật sự là một trường học lí tưởng. Học sinh trong trường cũng rất thân thiện, khi chúng tôi vừa tới đã có một đoàn học sinh của trường tới đón. Bên cạnh cũng có thêm xe của vài trường khác nữa.
Sau khi tập hợp đầy đủ, chúng tôi được phân về các khu nhà ở dãy B bên trái. Khu nam và khu nữ cách nhau không xa. Tôi mang hết đồ đạc lỉnh kỉnh đem vào trong phòng. Ở cùng tôi còn có hai học viên khác ở học viện, cũng trong đội cổ vũ. Họ không để ý đến tôi mà chỉ mải mê nói về sự kiện lần này, nhất là sự xuất hiện của Vũ. Một cô bạn tên Oanh cầm bức ảnh trên tay, vừa nói
- Không ngờ là lần này cậu ấy lại tham gia!
Cô bạn bên cạnh cũng phấn khích không kém
- Đúng vậy! Lâu lắm rồi không còn thấy cậu ấy thi đấu! Chắc là tuyệt lắm đây! Trong phút chốc, ánh mắt bọn họ đều trở nên mơ màng, dường như không ai chú ý tới tôi – kẻ cứ tạm gọi là bạn gái của Vũ – đang ở bên cạnh. Cho tới khi một trong hai người nhận ra sự xuất hiện của tôi, mới nhỏ giọng mà đi ra ngoài. Còn lại một mình trong phòng, tôi đem tất cả đồ đạc ra sắp xếp. Cũng không thể trách bọn họ, tôi và Vũ vốn dĩ cũng đâu có tình cảm. Cái danh hiệu bạn gái kia chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi. Tôi lắc đầu, tiến tới chiếc bàn gần đó. Mắt bỗng liếc thấy bức ảnh mà hai người bạn kia để lại. Tôi hơi tò mò cầm lên nhìn. Đó là bức ảnh chụp Vũ và những người khác trong đội tuyển của trường. Cậu ấy đứng ở giữa bức ảnh, tay vừa cầm cúp, vừa mỉm cười rất rạng rỡ. Trong phút chốc tôi bị nụ cười của Vũ làm cho ngây ra. Không ngờ, kẻ máu lạnh như Vũ cũng có thể cười tươi đến như thế này. Thật sự nhìn sao cũng không thấy giống Hoàng Thiên Vũ hiện tại. Từ ngày quen biết Vũ, tôi chưa bao giờ nhìn thấy cậu ta cười chứ đừng nói là cười tươi như vậy. Đúng lúc này thì hai người bạn kia quay lại, tôi giật mình đặt tấm hình xuống. Hai người mang theo túi xách của mình, lúc định quay ra ngoài thì dường như suy nghĩ gì đó, một người bỗng nhiên quay lại nhìn tôi