XtGem Forum catalog
HOMECHATBLOG
» »
Tìm kiếmĐính kèm: 0
* Xem Bài Viết
»Tên: Học viện thiên tài
»Mục: Truyện Teen Full
»Đăng: Namon
»Chia Sẻ: SMS Google Facebook Zing Twitter
~~~~~ Trang 14 ~~~~~


- Thắng rồi! Thắng rồi!
- AAAAAAA! Thắng rồi! Tuyệt quá!
Hiền và Oanh cùng nhảy cẫng lên. Vũ đã về đích, chỉ cách trường Thiên Đức có một bước chân.
- Thắng rồi! Thắng rồi!
Tôi nhìn về phía đường chạy, thấy Vũ đang mỉm cười, nét mặt rạng rỡ. Mấy người trong đội liền nhảy tới ôm chặt lấy cậu. Tôi bất giác có một cảm giác rất lạ. Nụ cười này, tôi đã từng bắt gặp trong bức ảnh mà cậu giành được giải. Thì ra là cậu ta cũng biết cười.
Mấy cô gái trong đội cổ vũ thì chạy xuống cả đường chạy, không ngừng hò reo chiến thắng của Vũ. Tôi trong phút chốc lại chạm ánh nhìn của cậu. Vũ bất chợt mỉm cười, tôi hơi ngây ra. Đây….là lần đầu tiên cậu cười với tôi! Khi tôi còn chưa biết phản ứng như thế nào thì Vũ đã bị kéo đi mất. Chỉ còn tôi ngớ ngẩn đứng nhìn.
………..
Sau vòng một, các đội thi được nghỉ, cuộc thi sẽ diễn ra vào 2.00 chiều. Khi tôi định quay trở về phòng thay đồ thì bị một người khác chặn lại. Tôi ngước lên đã bị người đó làm cho giật mình sửng sốt
- Anh….
- Suỵt!
Mũ lưỡi trai đưa tay làm động tác che miệng, ra hiệu cho tôi đi theo anh ta. Khi đã ở phía sau vườn hoa, nhận thấy xung quanh đã không còn ai, chỉ có tiếng reo hò phía trước của đội chạy cuối cùng, tôi mới ngạc nhiên lên tiếng
- Tại sao anh lại tới đây?
Mũ lưỡi trai không trả lời câu hỏi của tôi mà lại chìa tay ra đưa tôi một túi nhỏ đựng bột trắng. Tôi nghi hoặc
- Đây là…..
- Bỏ nó vào đồ uống của Thiên Vũ!
- Hả? Đây là….cái gì?
- Cô không cần biết, chỉ cần nghe lời tôi!
Tôi hoang mang nhìn túi thuốc. Anh ta muốn gì vậy chứ? Thì ra đây là lí do vì sao muốn tôi và Vũ tham gia cuộc thi này sao? Liệu đây có phải là thuốc độc không?
- Anh…anh muốn làm gì Thiên Vũ?
- Đừng sợ, chỉ là thuốc mê thôi. Để cậu ta có thể nghỉ ngơi cho đến lúc cuộc thi kết thúc – Anh ta lạnh nhạt giải thích.
- Anh muốn Vũ không thể tiếp tục thi đấu? – Tôi hoang mang
- Đúng! Bây giờ cậu ta không ở trong phòng, cô hãy mau làm đi!
- Nhưng….
Cái nhìn sắc lẹm của anh ta chiếu vào tôi
- Anh trai cô vẫn đang chờ cô đến đấy!
Tôi im lặng, lại nhìn gói thuốc
- Nhanh lên!
………..
Phòng Thiên Vũ
- Tôi sẽ ở đây quan sát cô! Đừng có giở trò! – Mũ lưỡi trai nói rồi lẩn vào bên trong, qua kẽ hở nhìn ra bên ngoài. Dùng ánh mắt thúc giục nhìn tôi. Tôi run run cầm gói thuốc, từ từ mở bình nước của Vũ ra. Trong đầu không ngừng giằng co hai ý nghĩ: Đổ? Không được! Tôi không thể! Nhưng còn anh trai? Anh trai đang đợi mình?
Trong phút chốc tôi cảm thấy không thể suy nghĩ được gì, nụ cười của Vũ khi chiến thắng lại mơ hồ hiện ra. Tôi nắm tay, nhắm chặt mắt, dứt khoát đổ gọn cả gói thuốc. Đúng lúc đó thì cánh cửa bật mở, giọng nói quen thuộc vang lên
- Cậu đang làm gì ở đây?
Chap 32: Chân tướng
Tôi giật mình quay lại đã thấy Vũ đứng ngoài cửa phòng đang ngạc nhiên nhìn tôi. Tôi vo chặt tờ giấy trong tay, lúng túng nói
- Tôi….tôi đến tìm cậu!
- Tìm tôi? – Vũ nghi hoặc
- Phải…tôi…tôi muốn…muốn cám ơn cậu chuyện trong rừng!
Vũ không nói gì, tiến lại phía chiếc bàn gần đó. Tôi liếc về phía mũ lưỡi trai, chỉ thấy ánh mắt thúc giục của anh ta. Lại quay nhìn Vũ
- Hồi…hồi nãy cậu thi đấu tuyệt lắm!
Tôi cố gắng mỉm cười, tay xoay bình nước. Trong lòng vô cùng hỗn loạn: Làm thế nào đây? Phải làm thế nào đây? Vũ dường như thấy tôi đứng ngơ ngác, hơi khẽ ngạc nhiên hỏi lại
- Có chuyện gì sao?
- Không….không có! – Tôi lúng túng đáp lại. Cảm thấy phía sau lưng là cái nhìn sắc lạnh của mũ lưỡi trai. Vũ rướn người kéo lấy bình nước trong tay tôi. Từ từ rót nước vào chén. Tôi hốt hoảng
- Khoan!
Vũ ngạc nhiên nhìn tôi, làm tôi phải cúi xuống, thấp giọng
- Coi …chừng nước nóng!
Cậu chỉ nghiêng đầu, sau đó tiếp tục uống. Khi tôi ngẩng lên đã thấy Vũ uống xong. Cậu xua tay
- Tôi mệt rồi, cậu cũng về đi!
Vũ nói rồi hơi lắc lắc đầu, dáng điệu mệt mỏi, hai mắt từ từ nhíu lại. Tôi lo lắng gọi
- Cậu không sao chứ? Này!
Vũ đưa mắt nhìn tôi rồi đổ gục xuống bàn. Tôi sợ hãi lay gọi
- Này! Hoàng Thiên Vũ! Tỉnh dậy! Này!
Từ bên trong bức rèm, mũ lưỡi trai lúc này mới bước ra, thỏa mãn đứng cười
- Làm tốt lắm!
Tôi cảnh giác nhìn anh ta, giọng nói đầy lo lắng
- Đó chỉ là thuốc ngủ thôi chứ? Anh sẽ không làm hại Thiên Vũ chứ?
Mũ lưỡi trai xoay xoay chiếc mũ, giọng nói rất thích thú
- Yên tâm, sự trả thù mới chỉ bắt đầu thôi! Tôi sẽ bắt hắn ta phải khổ sở hơn gấp trăm lần, sau tất cả những gì hắn đã gây ra! – Giọng nói anh ta gằn lại, nét mặt cũng lạnh băng, sự phẫn uất toát ra từ ánh mắt. Tôi càng không thể kiềm nổi thắc mắc hỏi
- Rốt cuộc là anh có thù oán gì với Thiên Vũ? Sao lại muốn trả thù?
- Vì sao ư? – Mũ lưỡi trai cười gằn, khẽ liếc về phía Vũ, giọng nói đột nhiên cao vút – Vì hắn đã cướp đi tất cả của ta.
Anh ta giận giữ đập tay xuống bàn, dường như muốn ngay lập tức lao đến giết chết người còn đang ngủ gục trên đó. Tôi chợt cảm thấy sợ hãi, nhưng vẫn cứng giọng hỏi tiếp
- Thiên Vũ đã làm gì?
- Làm gì à? – Anh ta đột nhiên nhếch mép, sau đó dùng tay kéo chiếc mũ sùm sụp xuống. Tôi ngạc nhiên nhìn khuôn mặt vẫn luôn bị che mất một nửa, đó có lẽ cũng là một khuôn mặt đẹp, nếu không có vết sẹo chạy dài từ mắt đến tận má phải. Vết sẹo lồi hẳn lên, khi anh ta giận giữ lại gồng lên rất đáng sợ. Anh ta chỉ sát vào vết sẹo, gào lên
- Là do tên đáng nguyền rủa này gây ra. Hắn đã cướp tất cả của ta, học vị, tài năng, sự ngưỡng mộ và thậm chí là người ta yêu nhất. Ta bắt hắn cũng phải mất mọi thứ. Ta sẽ từ từ, từ từ lấy lại từng thứ một!
- Vì thế mà anh đã lợi dụng tôi, để tôi đánh bại Thiên Vũ, sau đó thì tiếp cận, giúp anh trả thù cậu ta?
- Đúng vậy! – Đáy mắt anh ta lóe lên tia nhìn độc ác. Sau đó dùng tay chụp lại chiếc mũ, nhấn giọng – Ta sẽ khiến cho hắn trở nên thảm hại hơn ta bây giờ. Thảm hại hơn rất nhiều!
Và anh ta lại cười, từ từ quay bước ra cửa.
- Hóa ra là như vậy! – Giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên bên cạnh tôi. Mũ lưỡi trai sửng sốt quay lại, còn Thiên Vũ thì nhìn anh ta, ánh mắt sắc lạnh
- Mày…tại sao..?…
- Rất ngạc nhiên có đúng không? – Thiên Vũ đứng hẳn dậy, mỉm cười. Tôi cũng đứng bên cạnh phụ họa
- Cô….Làm sao có thể, chính mắt tôi đã nhìn thấy cô bỏ thuốc vào đó!
Tôi mỉm cười cầm bình nước của Thiên Vũ, giơ lên trước mặt anh ta.
- Bí mất nằm ở đây! Chiếc bình này, chắc là anh không nghĩ tới, là của Diên Vĩ mua từ một người bạn. Nó rất đặc biệt, có hai ngăn, một ngăn đựng nước còn một ngăn đựng trà. Khi pha thì hai thứ sẽ hòa lẫn vào nhau, còn bình thường nó lại có thể làm một ấm nước trắng. Tôi đã bỏ thuốc vào ngăn trà, rồi rót nước ở ngăn trắng cho Thiên Vũ. Sao hả? Đã hiểu chưa?
Tôi từ từ nhớ lại tối hôm đó
……..
Buổi tối khi Vĩ đi ra ngoài chơi, lúc tôi định đi ngủ lại nghe thấy có tiếng gõ cửa. Tôi vội chạy ra mở cửa, nhưng khi cánh cửa mở ra, đó lại là một gương mặt khác, một gương mặt không hề xa lạ
- Sao…sao lại là cậu? – Tôi tròn mắt nhìn người xuất hiện trước cửa, không ngờ rằng đó lại là Thiên Vũ
- Tôi muốn nói chuyện với cậu!
- Chuyện gì?
Cậu xoay người ra hiệu cho tôi đi theo. Khi hai chúng tôi đã ở trong một góc tối nhỏ hẹp, giọng cậu vang lên
- Vì sao cậu lại tiếp cận tôi?
- Hả? Cậu…nói gì kì cục vậy? Tiếp cận gì chứ? – Tôi cười giả lảng
- Tôi biết tất cả, đừng giả vờ nữa! – Vũ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi. Tôi im bặt. Tôi đã quên mất Thiên Vũ là một thiên tài, cậu ta đã đoán ra được việc tôi cố tình theo đuổi cậu ta. Tôi bối rối suy nghĩ: Tôi có nên nói ra? Bởi vì tôi không thể tin mũ lưỡi trai được nữa, nếu anh ta lại lật lọng thêm một lần nữa thì sao?
Tôi thu hết can đảm, nhìn vào mắt Thiên Vũ
- Xin cậu, hãy giúp tôi!…..
………..
Đó là lời giải thích cho chuỗi hành động kì quặc của Vũ với tôi. Tất cả chỉ là một màn kịch, hòng dụ mũ lưỡi trai ra mặt. Thậm chí việc ghi tên thi đấu, tham gia vào cuộc thi này cũng không nằm ngoài mục đích đó. Và chúng tôi đã thực sự thành công.
- Cô dám lừa tôi! – Mũ lưỡi trai gằn giọng
- Tôi không thể tin tưởng anh được nữa! Xin hãy nói cho tôi biết, rốt cuộc anh tôi ở đâu? – Tôi nhìn anh ta nài nỉ.
- Đừng hòng!
Anh ta gào lên, rồi đột ngột bật tung cửa, lao ra ngoài. Vũ lập tức đuổi theo, tôi cũng chạy theo, mặc kệ cái chân còn khập khiễng. Phía bên ngoài đã vào giờ nghỉ, sân trường vắng hoe không có một bóng người. Khi tôi chạy ra đã không còn thấy Vũ và mũ lưỡi trai đâu nữa. Tôi lật đật chạy vào một ngã rẽ, chỉ thấy hai cái bóng đang chạy đuổi nhau phía trước. Tôi cố sức đuổi theo. Nhưng được một đoạn thì thấy Vũ, tôi hoang mang
- Đâu rồi? Cậu bắt được chưa?
Vũ lắc đầu
- Biến mất rồi!
- Cái gì? – Tôi sửng sốt
Trước mặt lúc này là cánh rừng mưa, chắc chắn anh ta đã trốn vào trong đó. Tôi hoang mang nhìn những dấu vết của đôi dày thể thao còn dính lại dưới lớp đất sau trận mưa tối qua. Anh ta trốn mất rồi, vậy thì anh trai……Anh trai tôi thì sao?
Chap 33: Tung tích
Cuộc thi cuối cùng cũng kết thúc, tôi không biết kết quả, chỉ nghe vài người bạn nói rằng Vũ đã bỏ vòng thi cuối. Tôi là người trở về trường đầu tiên, còn lại mọi người đều ở lại theo đoàn, sáng hôm sau mới trở về. Ngày mai lại là ngày nghỉ, nên có lẽ các học viên khác cũng tranh thủ về nhà thay vì ở lại trường. Chỉ có mình tôi ngồi bần thần trong căn phòng. Sự biến mất của mũ lưỡi trai khiến tôi gần như mất hết hi vọng. Manh mối cuối cùng cũng đã mất. Tôi làm thế nào tìm được anh đây? Rốt cuộc là tôi đã làm đúng hay sai?
Nhìn sợi dây bằng bạc trong hộp, tôi bất giác lại thở dài. Đúng lúc đó thì nghe có tiếng gõ cửa. Tôi vừa ngạc nhiên chạy ra, bất ngờ thấy Thiên Vũ đang đứng trước mặt.
- Chúng ta nói chuyện một chút! – Vũ nói rồi ra hiệu cho tôi xuống dưới sân trường. Tôi lật đật đi theo cậu, khi đã đứng dưới kí túc xá. Cậu mới đưa một tập giấy tới trước mặt tôi. Tôi ngạc nhiên nhìn lại
- Đây là?….
- Hồ sơ!
- Hả? – Tôi tròn mắt nhìn Vũ, lập tức cầm lấy tập giấy trong tay cậu. Hai mắt cứ từ từ mở lớn ra. Thật sự, thật sự đúng là nó! Đúng là hồ sơ! Vũ không hề lừa tôi!
- Làm sao cậu lấy được nó? – Thấy ánh mắt khó hiểu của tôi, Vũ từ từ giải thích
- Ở trong phòng tài liệu có ghi lại bản gốc, thực ra thứ trong phòng hồ sơ cũng chỉ là bản sao mà thôi. Còn làm sao tôi lấy được, có lẽ là không cần thiết!
Cậu tiếp tục nhìn tôi, hạ giọng
- Tôi đã hứa sẽ giúp cậu, tôi đã làm. Mọi chuyện kết thúc ở đây! Cậu cũng không cần phải theo đuổi tôi nữa!– Cậu hơi ngừng lại một chút, còn tôi thì chỉ biết im lặng nhìn cậu! Vũ quay đi, nói nhỏ – Tạm biệt!
Cậu nói rồi đi thẳng về phía kí túc xá nam. Trong phút chốc tôi chỉ đứng trân trân nhìn, cũng không biết phải nói gì. Chỉ cảm thấy một cảm giác hụt hẫng. Tay vẫn ôm chặt tập hồ sơ, bao nhiêu vất vả mới lấy được nó, nhưng tại sao, tôi lại có cảm giác không vui. Tôi mơ hồ lắc đầu, phía trước mặt, hình ảnh Vũ lại trở nên không rõ nét. Tuyết Mai! Mày đang chờ đợi điều gì? Mày còn muốn gì nữa? Không phải đã lấy được thứ quan trọng nhất rồi sao? Không phải mục đích của mày chỉ là để lấy thứ này sao? Tôi im lặng nghe giọng nói vang lên trong thâm tâm. Phải, mục đích của tôi chính là thứ này. Tôi ghì chặt tập hồ sơ, tự nói với chính mình: Cuối cùng, em cũng có thể tìm thấy anh rồi!
…………..
Theo thông tin ghi trên hồ sơ, thì sau khi tốt nghiệp, anh tôi đã được một công ti truyền thông nhận vào làm. Địa chỉ bên dưới cũng ghi rất rõ ràng. Khoảng cách từ chỗ làm của anh tới học viện cũng không quá xa. Vậy thì tại sao trong suốt một năm, anh không hề về thăm tôi? Tôi tự hỏi rồi lại tự tìm lí do biện hộ: Nhất định là công việc của anh mới làm, còn chưa quen. Chắc anh định khi công việc ổn định mới về tìm tôi, mới quay lại đón tôi. Nghĩ như vậy tôi chợt mỉm cười, tâm trạng càng trở nên hồi hộp. Tôi bất ngờ đến tìm anh, anh có ngạc nhiên không? Liệu anh ấy sẽ phản ứng thế nào nhỉ? Nếu anh biết tôi còn đỗ vào học viện thiên tài, không biết sẽ ngạc nhiên đến như thế nào nữa. Tôi không ngừng tưởng tưởng ra khuôn mặt của anh, tự nhiên mỉm cười.
Khi tôi đang mải mê nghĩ đến lúc được gặp anh thì bỗng nhiên nhìn thấy một người phụ nữ đi ra từ trong quán café. Qua cách ăn mặc có thể thấy là người ở tầng lớp thượng lưu, khoảng hơn 30 tuổi. Một tay người phụ nữ vịn vào tường, sắc mặt xanh xao, rồi bỗng nhiên cả thân người đổ ập về phía trước. Tôi vội vàng chạy đến, đỡ lấy người phụ nữ kia
- Bác không sao chứ ạ?
Người phụ nữ lắc lắc đầu, ngước lên nhìn tôi
- Không..sa…
Khi ánh nhìn của tôi và người phụ nữ kia chạm nhau. Mắt bà bỗng nhiên mở lớn, nhìn tôi bằng một ánh mắt không thể ngạc nhiên hơn. Rồi bỗng nhiên bà nắm chặt lấy tay tôi, tôi còn ngơ ngác nhìn thì đã thấy người phụ nữ xúc động, nước mắt trào ra, không ngừng nói
- Là ..con! Có phải ..là con đó không?
Bác ấy dang tay ôm chầm lấy tôi. Tôi đông cứng, cứ đứng yên mà không biết phản ứng như thế nào. Sau một lúc mới gỡ được tay của bác ấy, bối rối nói
- Bác…bác..nhầm người rồi!
Bác ấy vẫn nhìn tôi, ánh mắt vẫn rưng rưng. Đúng lúc đó thì có một chiếc xe tiến đến bên cạnh. Người phụ nữ vội vàng quệt nước mắt.
- Xin lỗi cháu! Tại …ta xúc động quá! Cháu làm ta nhớ đến một người!
Nói rồi bác ấy mỉm cười, nhân hậu nhìn tôi
- Cảm ơn cháu nhiều lắm!
Tôi lắc đầu. Bác ấy lên xe, tôi chỉ nhìn thấy thân người bị tấm kính che khuất. Chiếc xe nổ máy, nhanh chóng lao ra đường. Tôi quay lại phía tập hồ sơ bị rơi dưới đất. Trong phút chốc lại nhớ tới người phụ nữ kì lạ kia. Những năm tháng sống trong cô nhi viện, tôi chưa từng được ai ôm vào lòng mà gọi bằng con như thế, dù chỉ là nhầm người, nhưng vẫn có cảm giác ấm áp. Thì ra, có mẹ lại là một chuyện hạnh phúc tới như vậy. Được mẹ ôm vào lòng lại ấm áp như vậy. Tôi thở dài nghĩ mình tham lam quá. Đã có anh trai thương yêu nhiều như vậy, tôi còn đòi hỏi điều gì nữa chứ. Tôi nắm chặt hồ sơ trong tay, lắc đầu, đứng dậy bắt xe tới tập đoàn truyền thông.
……
Tôi ngồi trên băng ghế, đung đưa chân. Thỉnh thoảng lại liếc nhìn chiếc đồng hồ trên tường, kim giờ đã quay được hai vòng nhưng cô gái ở quầy tiếp tân không thèm đếm xỉa gì đến tôi, vẫn chăm chút cho mấy móng tay xanh đỏ, sau khi vứt cho tôi một lí do: chưa đến giờ làm việc! Tôi nóng lòng ngồi đợi. Nghĩ đến viễn cảnh một lát nữa tôi sẽ được gặp anh. Cuối cùng cũng có thể gặp anh, lại không khỏi háo hức. Không biết trong một năm qua anh có sống tốt không? Có tự chăm sóc tốt cho bản thân không?
Đúng 4.00, cô gái ở quầy tiếp tân mới cáu kỉnh gọi tôi lại. Tôi nhỏ giọng
- Em muốn hỏi trong công ti có người nào là: Phương Anh Tuấn hay không?
- Không có! – Cô gái cáu kỉnh đáp lại.
- Ơ…chị tìm lại giùm em được không?
- Đã nói là không có! – Cô ta gắt lên, làm tôi giật mình sau đó xoay người, tiếp tục chăm sóc mấy móng tay. Tôi chỉ biết đứng trân trân tại chỗ. Không có? Như vậy là sao? Rõ ràng trong hồ sơ ghi là ở đây. Rốt cuộc là sao chứ? Tôi thiểu não quay bước, tiến đến chiếc ghế gần đó. Tập hồ sơ lúc này đã bị tôi ghì chặt tới mức cong lại. Tại sao lại không có? Tại sao lại không có? Không đúng! Tôi phải quay lại. Khi tôi định đứng dậy thì có một giọng nói khác vang lên bên cạnh
- Chị có thể giúp gì cho em!
Lúc tôi ngẩng lên chỉ thấy một người lễ tân khác đang đứng trước mặt mình. Có lẽ bộ dạng của tôi đã khiến chị ấy chú ý. Tôi như tìm được hy vọng, hấp tấp nói
- Em…em muốn tìm người!
…….
Thái Hà lật lật những trang giấy, chăm chú nhìn từng tên trong danh sách, đột nhiên chị reo lên
- Thấy rồi! Thấy rồi! Phương Anh Tuấn, nhân viên phòng hành chính!
Tôi sung sướng hỏi lại
- Thật không chị?
- Đúng vậy! Nhưng….
Giọng nói của chị đột nhiên ngừng lại, tôi lo lắng hỏi
- Sao ạ?
Thái Hà ngước lên nhìn tôi, nhỏ giọng
- Nhưng ….đã nghỉ việc cách đây hai tháng!
Hai tháng? Tôi chỉ còn biết đứng chết lặng. Đó cũng chính là điểm tôi vào học viện. Tại sao lại như vậy? Chỉ một chút nữa thôi là tôi tìm được, tại sao anh lại không chờ em? Thấy tôi hụt hẫng, Thái Hà an ủi
- Chị rất tiếc! Nhưng đừng buồn, tin rằng em sẽ tìm được anh trai!
Tôi gật đầu nhưng lòng nặng trĩu. Không nói gì, cúi chào chị rồi ra về.
Chap 34: Mục đích
Không gì có thể diễn tả hết tâm trạng tôi lúc này, nếu chỉ dùng một từ thất vọng có lẽ là không đủ. Manh mối về anh cứ như một sợi dây mỏng không thể nhìn thấy đầu kia, cho dù tôi có lần mò thế nào. Tại sao cứ mỗi lần tôi sắp chạm đến thì lại đứt đoạn. Rốt cuộc anh đang ở đâu? Tại sao anh không quay về, không tìm em? Anh không cần em nữa ư? Và đến lúc này tôi lại khóc, tất cả những sự dồn nén bấy lâu đều tuôn ra.
……..
- Hu Hu Hu!
- Tuyết Mai! Đừng khóc! Lên đây anh sẽ cõng em!
- Dạ!
- Có anh ở đây rồi, em sẽ không bao giờ phải khóc, biết chưa?
- Dạ…
* * *
- Tuyết Mai! Sao em lại bị thương? Là ai đánh em?
- Không…không có…là em bị ngã!
Anh cúi xuống, dịu dàng nhìn tôi, một tay nắm chặt lấy tay tôi
- Anh xin lỗi! Tuyết Mai! Từ bây giờ, anh sẽ bảo vệ em! Không để em bị thương, được không?
- Dạ….
* * *
- Anh à, tại sao ba mẹ không đến tìm chúng ta?
- Đừng nhắc họ, họ sẽ không đến đâu! – Anh khẽ gắt
- Tại sao vậy anh? Ba mẹ không thương chúng ta sao? – Nước mắt tôi ngân ngấn – Ba mẹ đã bỏ rơi anh em mình…
Anh nhẹ nhàng vỗ vỗ vai tôi, dùng tay ôm chặt tôi
- Ba mẹ không về, nhưng anh sẽ bảo vệ em, anh sẽ không bao giờ bỏ em. Đừng sợ, Tuyết Mai!
………..
Những lời nói ấy cứ vang vọng đâu đây. Mắt tôi ướt nhoẹt. Anh đã nói không bao giờ bỏ rơi em mà? Phải không? Tại sao anh không về? Anh không giữ lời hứa, không giữ…..
…………
6.30 AM
Khi tôi mở mắt, thấy trời đã sáng từ bao giờ. Hôm qua tôi khóc nhiều quá rồi thiếp đi lúc nào không hay. Vĩ không ở trong phòng, tôi đứng dậy, lững chững bước ra ngoài.
Một đêm khóc lóc làm tôi mỏi mệt. Bước xuống sân, xung quanh hoàn toàn vắng vẻ. Hôm nay là ngày nghỉ, học viên đều đã về nhà cả. Tôi bất chợt liếc qua phòng Thiên Vũ, thấy phòng cậu cũng đóng cửa. Như vậy là chỉ có một mình tôi. Tôi ngồi xuống bậc thềm, lặng lẽ nhìn ra ngoài. Phía trước mặt là một khoảng không trắng xóa, mọi vật trước mắt đều trở nên mờ nhạt. Nếu như trước kia, tôi tìm mọi cách để vào đây, tìm mọi cách để lấy hồ sơ, thì hiện tại tôi lại giống như người mất hết mục đích. Tung tích về anh không còn, hồ sơ cũng trở nên vô dụng. Tôi phải làm gì tiếp theo đây? Tôi không cần theo đuổi Thiên Vũ nữa, cũng chẳng cần phải nghe lời ai. Đáng lẽ ra tôi phải vui vẻ, nhưng sao tôi lại thấy hoàn toàn trống rỗng? Không có anh trai, tôi phải làm thê nào đây? Thì ra đáng sợ nhất là khi con người vấp ngã mà là khi sống mà không có mục đích, không có lí do để tiếp tục đứng lên. Là cảm giác cô độc và vô vọng. Tôi cúi mặt, xiết chặt lấy hai đầu gối.
Một lon nước từ đâu bỗng nhiên chìa ra trước mặt tôi, tôi giật mình ngẩng lên, thấy Vĩ đang cười tươi nhìn tôi
Trang: « Trước1 ... 1213141516 ... 27Sau »
Đến Trang:
Tag: Học , viện , thiên , Top Bình luận
Tên bạn:

Nội dung:





Cùng Chuyên Mục
Xin hạnh phúc đừng chạy quá xa...
Người con gái khiếm thính của em
Thủ Lĩnh Không Muốn Nổi Tiếng
Chuyện Q4
Em Sẽ Đến Cùng Cơn Mưa
Hoàng Tử Lạnh Lùng và Cô Nhóc Lanh Chanh
123456»