HOMECHATBLOG
» »
Tìm kiếmĐính kèm: 0
* Xem Bài Viết
»Tên: Học viện thiên tài
»Mục: Truyện Teen Full
»Đăng: Namon
»Chia Sẻ: SMS Google Facebook Zing Twitter
~~~~~ Trang 18 ~~~~~


- ÁAAAA!
Điều mà tôi nhìn thấy trước mắt, là một nhân viên nữ tôi đã gặp hôm ở nhà hàng đưa tay che miệng sau tiếng hét, trên cây gậy của người đàn ông kia còn dính chút máu tươi đang chảy, tay cầm gậy khẽ run rẩy đến nỗi thả rơi cây gậy xuống đất. Tiếp theo là tiếng quản lí nhà hàng hét lên, lao đến bên Vũ
- Quản lí! Quản lí! Anh không sao chứ?
Tôi lao ra khỏi đám đông, chỉ nhìn thấy Vũ trong tư thế nửa ngồi nửa quỳ trên mặt đất, một bên trán vẫn còn chảy máu, có lẽ phải vịn vào người bên cạnh mới đứng dậy được. Người đàn ông sau phút nóng vội mới chợt ý thức được việc làm của mình. Ông ta nhất thời bất động, giống như quả bóng sau khi bị rút hết khí, không còn dáng vẻ hùng hổ như lúc đầu. Tôi muốn chạy đến bên Vũ thì lại bị Nhân cản lại, anh khẽ nhìn tôi, lắc đầu.
Tôi hoảng sợ nhìn Vũ từ từ đứng dậy, tiến đến bên người đàn ông kia, ông ta tự nhiên theo phản xạ lùi lại phía sau, đúng lúc này, Vũ hơi cúi người, giọng nói điềm tĩnh không chút thay đổi
- Hãy cho tôi một chút thời gian! Tôi hứa sẽ cho ông một câu trả lời thích đáng!
Tất cả mọi người xung quanh đều sững lại, Vũ không nói gì, lặng quay người, tiến đến chiếc xe dừng bên cạnh mà cậu vừa đi đến. Trong một phút, tôi có cảm giác ánh mắt của Vũ lướt qua mình. Thế nhưng cậu chỉ yên lặng lên xe.
Đám đông nhanh chóng được giải tán, người đàn ông kia cũng lầm lì bỏ về, trên gương mặt lại có biểu cảm không biết là tức giận hay bất ngờ. Tôi thì nhớ tới vết thương trên trán Vũ, trong lòng cảm thấy khó chịu vô cùng. Không biết rằng ở một góc khác, có nụ cười đắc ý khẽ vang lên.
Chap 42: Giăng bẫy
Sau khi mọi người giải tán, tôi cũng chẳng còn hứng thú muốn đi chơi nữa. Hai người kia thì vẫn một mực đòi đi. Giống như chuyện vừa xảy ra chẳng có liên quan gì tới họ vậy. Mà thực ra thì chuyện của Vũ đúng là không liên quan đến bọn họ. Nhưng tôi lại cảm thấy không vui. Tại sao tôi lại không vui? Tôi nghĩ mãi cũng không thể lý giải được. Hình như tôi càng ngày càng trở nên kì cục.
Vĩ thấy tôi ngồi ngẩn ngơ một hồi, lấy tay hươ hươ trước mặt. Tôi hơi giật mình
- Hả?
- Cậu ngồi ngơ ngác cái gì vậy? Mau lên đi! – Vĩ chỉ về tàu lượn phía trước, vừa vui vẻ kéo tay tôi.
- Tớ…
Tôi còn chưa kịp nói xong thì đã bị cậu kéo lên trên. Nhân cũng nhanh nhẹn ngồi bên cạnh tôi, toe toét cười. Vĩ chọn ghế ở đằng sau, cẩn thận thắt lại dây an toàn. Tôi hơi ngẩn ra, lúc này mới nhớ lúc nãy Vĩ bảo chúng tôi đi chơi tàu lượn. Tàu lượn??? Lúc nãy mải suy nghĩ mà không để ý, tôi…tôi sợ nhất là mấy trò mạo hiểm này. Tôi hốt hoảng
- Tôi…tôi…
- Ngồi im nào! – Nhân kéo dây an toàn cho tôi, vừa mỉm cười.
- Không! Tôi…tôi sợ lắm! – Tôi mếu máo nhìn anh. Anh ta lại thản nhiên nhìn tôi
- Em mà cũng biết sợ sao?
Nói như vậy, là ý gì chứ? Tôi lườm anh. Đúng lúc đó thì con tàu lắc nhẹ. Tôi giật thót. Con tàu khẽ đung đưa rồi bắt đầu chuyển động, tôi sợ xanh mặt. Phía sau lại vang lên tiếng cười thích thú. Cuối cùng con tàu lao vụt lên, cả người tôi suýt thì lao về phía trước, may mà có Nhân giữ chặt lại. Hai bên tai chỉ nghe thấy tiếng gió thổi vù vù. Con tàu hết vòng lên lại lượn xuống. Tôi có cảm giác như bị vứt vào một cái máy giặt, cả người đảo qua đảo lại. Thức ăn trong bụng cũng muốn hòa lẫn vào nhau.
- AAAAAAAA!!!!!!!
Tiếng hét phía sau tôi càng lúc càng lớn. Tôi nhắm chặt mắt, muốn hét lên mà không được. Chỉ có thể hét lên trong lòng: Tôi muốn xuống! Tôi muốn xuống!
Con tàu lại đảo một vòng nữa, cả người tôi như lộn ngược, sau đó lại lao đi. Hu hu! Làm ơn cho tôi xuống! Tôi sắp không chịu nổi nữa rồi!
Đúng lúc tôi tưởng chừng sắp khóc thét lên vì sợ, thì có một bàn tay ấm áp choàng qua người. Bàn tay ôm tôi rất chặt. Tôi không dám mở mắt, chỉ nghe thấy một giọng nói thì thầm. Thoảng qua như tiếng gió
- Đừng sợ! Anh sẽ không để lạc mất em nữa đâu!
Tai tôi ù ù, nhưng giọng nói ấy lại nghe rất rõ. Tôi bỗng nhiên thấy mắt mình cay cay. Thực sự là tôi không biết tại sao. Nhưng giọng nói này dường như rất quen thuộc. Hình như tôi đã từng nghe ở một nơi nào đó. Giọng nói ấm áp khiến tôi chỉ muốn ôm chặt lấy người đó.
Tôi nghĩ….tôi thật sự sắp bị điên rồi!
Con tàu lại lao lên một lần nữa. Giọng nói kia tan biến vào gió. Chỉ có vòng tay vẫn đang ôm chặt tôi. Nhân hét vào tai tôi
- Mở mắt ra đi!
- Cái gì? – Tôi phải cố gắng mới hét lên được hai từ, thế nhưng mắt vẫn nhắm chặt lại.
- Tuyết Mai! Mở mắt ra đi! – Nhân lại gào vào tai tôi một lần nữa. Tôi cảm thấy màng nhĩ của mình sắp bị nổ tung. Một trận gió lại ào tới.
- Không! – Tôi vừa hét vừa lắc đầu.
- Đừng sợ! Mau mở mắt ra đi! – Nhân vẫn tiếp tục dỗ dành bằng cách…hét.
Tôi cắn chặt răng, chậm rãi mở mắt. Gió thổi đến làm hai mắt cay xè. Bên tai vẫn là tiếng gió vù vù. Con tàu vẫn chao lượn qua lại. Nhân kéo tay tôi
- Hét lên đi!
- Hả?
- AAAAAAAAAAAA!!!!!!
Tôi nhíu chặt mắt nhìn Nhân hét lên. Vừa ngạc nhiên lại vừa buồn cười. Nhân quay ra nhìn tôi
- Làm thế đi!
- Tôi…
Một trận gió nữa lại ào tới. Dường như muốn giật tung tất cả mọi thứ trên đường. Nhân vẫn nắm chặt tay tôi. Tôi chỉ nhìn anh, nhận thấy nụ cười tin tưởng trên môi, tôi hơi mím môi. Rồi…
- AAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!
- Có vậy chứ! Cứ hét nữa đi! Hét xong em sẽ không còn buồn nữa! – Giọng nói của Nhân lại thoảng qua tai. Giống như tiếng gió, khiến tôi có cảm giác mình đang nghe nhầm.
Tôi thấy anh nhẹ nhàng mỉm cười. Thế nhưng…tôi còn hét nữa thì sẽ đau họng mất. Con tàu dần dần giảm tốc độ. Đúng lúc ấy, có thứ gì rơi vào má tôi. Tôi giật mình. Là một giọt nước. Tôi ngơ ngác ngẩng đầu lên. Thời tiết hôm nay rất tốt, hiện tại vẫn còn đang có nắng, không có vẻ gì như là nước mưa cả. Giọt nước thứ hai lại rơi xuống. Nhưng lần này tôi cảm nhận được vị của nó. Mặn. Tôi giật mình. Định quay lại thì chiếc tàu đã đi vào trong đường hầm cuối cùng. Trước mắt tôi tối om. Con tàu chầm chậm dừng lại. Nhân kéo tôi xuống tàu, hồ hơi hỏi
- Có vui không?
- Um. – Tôi gật đầu, nhưng mắt lại hướng về phía sau tìm kiếm.
- Vĩ đâu rồi?
- À! Cô ấy nói có việc nên đi trước rồi! – Nhân hướng mắt về phía cuối đường, ám chỉ Vĩ đi về bên đó
Tôi nhăn mặt, hình như đây là lần đầu tiên Vĩ bỏ tôi giữa đường. Nhắc mới nhớ, dạo này cậu ấy cũng toàn đi về khuya, thỉnh thoảng cũng rất kì lạ. Không còn vui vẻ như ngày trước nữa. Nhân thấy tôi nhăn mặt cũng nhíu mày, nhưng miệng thì vẫn cười
- Sao vậy? Không thích đi chơi với anh sao?
- Ừ! – Tôi gật đầu không chút do dự.
Nhân dường như hơi bất ngờ, lại làm bộ dạng đau khổ nhìn tôi
- Em có cần nói thẳng vậy không? Em không nghĩ anh sẽ đau lòng sao?
Tôi bị bộ dạng của anh làm cho bật cười. Thực ra anh ta cũng không đáng ghét lắm. Quả thật lúc ngồi trên tàu hét lên, tôi thấy rất thoải mái. Tự nhiên không nghĩ tới chuyện của Vũ nữa. Tôi quay nhìn anh
- Chúng ta đi đâu chơi nữa?
Nhân kéo tay tôi, nháy mắt
- Đi theo anh!
Hai chúng tôi cứ như vậy đi chơi thử hết tất cả các trò trong khu vui chơi. Tôi thấy rất ngạc nhiên, không ngờ một người như anh đôi khi cũng trẻ con như vậy. Tôi vẫn nhớ hồi tôi còn nhỏ thường đi qua một khu vui chơi, mỗi lần nhìn vào đều thấy rất nhiều trẻ con chơi trong đó. Lúc ấy, tôi luôn ao ước có thể chơi thử một lần. Anh trai đã nói, sau này sẽ kiếm tiền cho tôi vào chơi. Lời nói ấy tôi vẫn nhớ rất rõ, nhưng anh lại không giữ lời. Nghĩ đến đây tôi bất giác thở dài.
- Sao vậy? Đang vui vẻ lại thở dài là sao? – Nhân nhíu mày nhìn tôi
Tôi lắc đầu
- Không có gì!
Nhân không nói gì, nâng cao chiếc kính trong tay. Tôi cũng nhìn vào bên trong. Hiện tại chúng tôi đang ở trên tòa nhà cao nhất ngắm cảnh. Mỗi một gian nhỏ lại có ống kính để nhìn. Khi tôi vừa lướt qua bên dưới, thì hai mắt bỗng nhiên nhíu lại. Tôi vội vàng xoay kính về chỗ vừa lướt qua. Ở bên dưới, phía khu vui chơi, tôi thấy một chiếc mũ lưỡi trai quen thuộc. Chiếc mũ lưỡi trai màu đen mà tôi không bao giờ quên. Kẻ duy nhất biết tung tích của anh trai tôi. Mũ lưỡi trai!
Tim tôi bỗng nhiên đập mạnh, tôi thấy anh ta đang tìm kiếm gì đó. Hai mắt đảo qua một hồi. Rồi bỗng nhiên, mũ lưỡi trai ngước lên. Khuôn mặt ẩn sau chiếc mũ vừa nở một nụ cười. Một đám khách từ đâu đi đến, tôi hơi xoay kính. Vừa quay lại đã không thấy mũ lưỡi trai đâu nữa. Tôi hốt hoảng tháo kính, vừa chạy xuống đã bị Nhân ngạc nhiên kéo lại
- Em định đi đâu vậy?
- Tôi…tôi… Anh cứ đứng đây chờ. Tôi sẽ quay lại ngay! – Tôi không có nhiều thời gian giải thích. Nói rồi vội vã chạy vụt đi. Chỉ nghe thấy tiếng Nhân gọi với theo
- Tuyết Mai! Tuyết Mai!!!!
………………….
Tôi phải tìm được anh ta! Nhất định phải tìm được anh ta!
Tôi cuống cuồng chạy xuống chỗ mũ lưỡi trai vừa đứng. Gần trưa, mọi người đến chơi càng đông. Ánh nắng rọi xuống gay gắt, người tôi phút chốc đã đầm đìa mồ hôi. Tôi tìm khắp nơi nhưng không thấy bóng dáng mũ lưỡi trai đâu. Tôi thật sự hoang mang. Tại sao lần nào cũng thế, lần nào cũng bị mất dấu. Mũ lưỡi trai như thể một bóng ma mà tôi không tài nào với tới. Giọt mồ hôi chảy xuống mắt cay xè. Trong phút chốc tôi sắp ngã khuỵu thì chiếc mũ đen lại hiện ra. Tôi chỉ thấy trước mắt thấp thoáng hình ảnh của anh ta. Đám người trong khu vui chơi che khuất tầm nhìn. Tôi lại vội vã đứng dậy.
Mũ lưỡi trai di chuyển rất nhanh, vì vướng đám đông nên tôi không thể nào tới gần anh ta được. Cho đến khi rẽ vào một nơi vắng mà tôi cũng không biết, thì anh ta lại biến mất. Tôi kịp nhận ra đây là phía sau khu vui chơi, vẫn còn đang xây dở. Trước mắt có một căn phòng trống. Tôi thận trọng tiến đến. Tim không ngừng đập mạnh. Một tay nắm chặt túi xách, một tay từ từ đẩy cửa.
Không gian xung quanh hơi tối. Tôi nheo mắt, cẩn thận bước vào trong. Bất ngờ có một bàn tay to lớn từ phía sau túm chặt lấy vai tôi. Ngay khi tôi còn chưa kịp hét lên, một chiếc khăn đã bịt chặt miệng tôi lại. Tôi chỉ ngửi thấy một mùi hương khó chịu, chiếc khăn hơi ẩm dán vào mũi khiến tôi không thở được. Tôi tự dưng nghĩ ra đó là thứ gì. Hốt hoảng dãy dụa nhưng chỉ thấy chân tay bị giữ chặt, vai tôi bị bóp đến đau nhức. Sau cùng, chút sức lực phản kháng cũng không còn, cả người từ từ ngã xuống.
Chap 43: Kế hoạch bỏ trốn
Tôi mơ màng mở mắt, vừa mới cựa mình đã bị sợi dây thít chặt, đau đến chảy nước mắt. Tôi giật mình, chỉ thấy hai cánh tay bị trói ngược ra đằng sau bằng sợi dây thừng to bản. Không rõ là bao lâu nhưng hai tay đã tê cứng, gần như mất cảm giác. Cổ tay bị dây thừng thít chặt, khẽ cựa quậy cũng đau. Tôi lại hốt hoảng nhìn về phía trước, phát hiện ra mình đang ở trong một căn phòng bụi bặm. Hai chân tôi cũng bị trói , không thể nào di chuyển được.
Chuyện….chuyện gì đang xảy ra thế này? Tôi nhớ tôi đang tìm mũ lưỡi trai, sau đó bị một người bịt miệng. Rồi khi tỉnh lại thì đã ở đây rồi. Tôi sợ hãi cựa mình, muốn hét lên một tiếng nhưng lại đạp phải vật gì đó. Tôi giật thót. Cái thứ bị tôi đạp trúng thì nhăn mặt, cất giọng khàn khàn
- Cậu không thể ngồi yên được à?
- Hả? Cậu…tại sao…hai chúng ta…. – Tôi há miệng nhìn kẻ vừa bị mình đạp trúng,nhưng lại không thể nói được một câu hoàn chỉnh. Sự việc quá đột ngột khiến tôi không hiểu được. Mà hơn nữa, cả Vũ cũng bị bắt. Như vậy là sao???
Vũ không trả lời câu hỏi của tôi, dựa người vào cây cột phía sau. Tôi để ý trên trán cậu vẫn còn quấn một lớp băng trắng. Là do người đàn ông hôm qua để lại.
- Tại sao chúng ta lại ở đây? – Tôi vẫn không hết ngạc nhiên. Dù biết Vũ không trả lời nhưng vẫn cố hỏi.
Đúng lúc đó, cánh cửa duy nhất trong phòng bật mở. Một người đàn ông bước vào. Đôi mắt nhỏ sắc lẹm, tự nhiên cũng khiến người ta sợ hãi. Người đàn ông bước về phía chúng tôi, ngồi xuống bên cạnh. Trên khóe miệng nở nụ cười nguy hiểm
- Thế nào? Đã suy nghĩ kĩ chưa? Không có nhiều thời gian cho mày đâu!
- Các người nghĩ sao? – Vũ giương ánh mắt thách thức nhìn lại. Tên kia lại cười một tiếng.
- Đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt! – Hắn vừa nói ánh mắt lại chuyển sang tôi. Vũ cười nhạt
- Các người tưởng trò rẻ tiền này có thể khuất phục được tôi?
Tôi hoàn toàn không hiểu họ đang nói gì, cũng không hiểu rốt cuộc tại sao mình lại bị bắt. Chỉ biết có lẽ liên quan tới người phụ nữ bị ngộ độc trong nhà hàng. Bởi vì tôi từng nhìn thấy người đàn ông này. Chính vào cái hôm Nhân rủ tôi đi ăn.
Người đàn ông quay ra phía cửa, khẽ ngoắc tay, lập tức có thêm ba người khác đi tới. Dáng vẻ hung dữ. Ông ta bất chợt nhìn tôi cười. Nụ cười khiến tôi cảm thấy lạnh toát. Vũ bên cạnh cũng giật mình
- Các người muốn gì?
Người đàn ông chỉ cười không nói. Một trong ba người vừa bước vào tiến lại gần tôi, trong tay là một con dao nhỏ sắc bén. Tôi bất giác co người lùi lại phía sau. Ngay lập tức đã bị túm chặt lại, đầu bị giật về phía sau, mặt ngẩng lên đối diện với tên đó.
Vũ ở phía sau lao lên nhưng lại bị chặn lại. Tôi chỉ thấy nụ cười đê tiện của tên trước mặt. Hắn đưa con dao tới sát mặt tôi, cả người tôi lạnh toát.
- Dừng lại! Mau thả cô ấy ra! – Vũ bỗng nhiên hét lên. Người đàn ông lúc nãy lại mỉm cười
- Sao vậy? Màn hay còn chưa đến cơ mà! Vội gì chứ?
Con dao từ vẽ trên mặt tôi một đường dài rồi trượt xuống dưới cổ, hắn nở nụ cười bệnh hoạn
- Làn da cũng mịn màng lắm chứ! Ha ha!
Hắn lại đưa con dao xuống. Rồi nhẹ cứa một cái, tôi thấy cổ mình đau rát, thứ chất lỏng ấm nóng chảy xuống vạt áo. Tôi cắn chặt răng, cố không kêu lên.
- Mau dừng tay! – Vũ đẩy bọn người xung quanh lao về phía tôi. Nhưng lại bị một cánh tay rắn chắc đè ngã xuống đất. Vết thương trên trán bị động, rải băng trắng đã hơi chuyển thành màu hồng.
Tôi thấy mắt mình mờ mờ. Vết thương ở cổ cũng đau rát. Thì ra bị cắt cổ là giống như thế này. Tôi chợt nghĩ nếu sau vụ này tôi vẫn còn sống, tôi nhất định sẽ không ăn thịt gà. Tên kia chẳng hề chú ý đến biểu hiện của tôi. Con dao vẫn đặt nguyên trên cổ. Người đàn ông kia lại cười
- Thế nào? Bây giờ thì đã nghĩ thông rồi chứ?
Tôi thấy Vũ vẫn im lặng, con ngươi gần như có thể thiêu cháy người trước mặt. Người đàn ông quay sang tên đang kề dao vào cổ tôi, gằn giọng
- Ra tay cho chính xác vào!
Tên kia “dạ” một tiếng. Tôi cũng rất ngạc nhiên là trong giờ phút ấy mình không hề sợ, có chăng là cảm thấy không ngờ Phương Tuyết Mai lại bị giết giống .….một con gà như vậy. Trong lòng thấy có chút bất công. Trong khi tôi còn bận phẫn nộ, lớp da mỏng đã manh bị rạch thêm một đường, tiếng hét của Vũ lại vang lên
- Được! Tôi đồng ý!
Con dao ngừng lại trên cổ tôi. Người đàn ông cười lạnh
- Đã nói rồi mà! Nhẹ nhàng không tốt sao?
Ông ta hất mặt, tên cầm dao đứng lên. Mắt tôi hoa lên một chặp. Vũ định chạy tới xem vết thương của tôi thì lại bị hai người đàn ông bên cạnh giữ lại. Cậu bị kéo đứng dậy, song ánh mắt vẫn dán chặt vào vết rạch trên cổ tôi. Tên cầm dao thấy vậy lại cười
- Đừng sợ! Cô bạn của mày không chết được đâu! Đi!
Hắn đẩy Vũ về phía trước. Thấy tôi lo lắng nhìn theo, cậu ngoái lại, khẽ nói
- Chờ tôi về!
Sau đó, cả năm người cùng mất hút. Cũng may đường rạch không quá sâu, chỉ cảm thấy đau rát mà thôi. Tôi gục vào sau cây cột bằng gỗ. Trong mơ màng, tôi thấy một bé gái bị bắt. Cô bé ấy không ngừng khóc, có lẽ rất sợ hãi. Tôi muốn đến gần một chút. Muốn nhìn rõ khuôn mặt của cô bé ấy nhưng lại không được. Không hiểu sao khi nhìn thấy cảnh ấy, tôi thấy tim mình bỗng nhiên nhói lên một nhịp. Sau đó thì giật mình mở mắt. Hình như là tôi vừa mới thiếp đi. Không biết vì sợ hay vì mệt. Vết máu khô đóng lại thành một dòng chảy dọc theo xương quai xanh.
Cựa mình một cái, lại thấy nhói ở cổ. Thực ra lúc ấy tôi không hét lên, không phải vì tôi không sợ. Tôi thừa nhận tim mình rất nhỏ. Hơn nữa lại còn bị một kẻ lạ mặt kề dao vào cổ, bất kì cô gái nào cũng sợ mà khóc thét lên, đừng nói mình tôi. Nhưng tôi nghĩ Vũ sẽ không để chuyện đó xảy ra với tôi. Có thể nói là tôi hơi hoang tưởng hoặc hơi điên rồ, nhưng tôi thật sự có cảm giác an toàn khi ở bên cậu. Giống như lần ở trong rừng. Cậu ấy từng nói bảo vệ tôi. Dù không chắc có phải tôi đã nghe nhầm hay không, nhưng tôi luôn tin tưởng vào câu nói đó. Phải rồi, không biết từ lúc nào tôi đã đặt nơi cậu một lòng tin vô điều kiện. Thậm chí chính bản thân tôi cũng thấy ngạc nhiên. Tôi chợt lắc lắc đầu. Cố đẩy suy nghĩ ấy ra khỏi bộ não. Thế nhưng vẫn không thể ngừng nghĩ về Vũ. Không biết họ đã đưa cậu đi đâu? Cậu ấy có xảy ra chuyện gì không? Những câu hỏi này bây giờ mới vang lên. Tôi không ngừng ngóng về phía cánh cửa. Cho đến khi nó bị đẩy ra một cách thô bạo. Vũ bị một tên khác kéo vào. Trên tay hắn chi chít hình xăm.
- Liệu hồn mà ngồi im đó! – Hắn đe dọa rồi tiến đến một góc trong phòng canh chừng.
Vũ đưa mắt nhìn hắn rồi tiến lại phía tôi. Ánh mắt cậu rất khó hiểu nhìn vào vết thương trên cổ tôi.
- Có đau không?
Tôi lắc lắc đầu. Thực ra…thực ra rất đau. Nhưng không biết sao tôi lại không nói. Ánh mắt Vũ u ám nhìn tôi
- Xin lỗi!
- Hả? – Tôi ngạc nhiên nhìn lại cậu. Vũ hơi nhíu mày
- Xin lỗi đã kéo cậu vào chuyện này!
Tôi chưa bao giờ thấy một Thiên Vũ như vậy, hình ảnh Vũ mà tôi biết, là một kẻ kiêu ngạo, là một kẻ lạnh lùng không coi ai ra gì. Nhưng Thiên Vũ hiện tại, cậu ấy đang xin lỗi tôi. Trong ánh mắt còn có vẻ đau lòng nhìn tôi. Có phải…tôi đang nhìn nhầm không? Tôi không nhịn được hỏi
- Rốt cuộc…rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Vũ quay qua, không có ý định giải thích cho tôi. Cậu cảnh giác nhìn tôi hình xăm đang ngồi, nói nhỏ
- Chúng ta cần phải tìm cách thoát khỏi đây trước!
Tôi hơi gật đầu, đảo mắt nhìn quanh căn phòng. Đột nhiên nhớ tới Nhân, có lẽ anh ta vẫn còn đang chờ tôi ở khu vui chơi. Không biết không thấy tôi quay lại anh ta có đi tìm không. Chúng tôi bị nhốt ở đây không có ai biết. Lỡ như bọn chúng có giết người phi tang e rằng đến rằm tháng sau mới có người tìm thấy xác chúng tôi. Ý nghĩ này làm tôi hơi hoảng. Tôi thật sự…thật sự không thích bị giết theo cách mổ gà chút nào. Đúng lúc đó, tôi nhìn thấy một sợi dây xích nằm gọn ở cuối phòng. Một tia sáng vụt lên trong đầu tôi. Có thể nói tôi thuộc kiểu người sẽ luôn thông minh đột xuất trong những tình cảnh như thế này, Tôi quay qua nhìn Vũ, ánh mắt hơi có lỗi, Vũ thấy ánh mắt tôi thì tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng còn chưa kịp nói gì đã bị tôi đạp cho một cái ngã sang một bên. Tôi hét lên
- Tên biến thái!
- ?????
Chap 44: Kế hoạch bỏ trốn (tiếp)
Cậu ấy ngẩn người nhìn tôi. Nhưng tôi chỉ ra hiệu xin lỗi rồi lại đạp câu không thương tiếc. Vừa đạp vừa hét lên
- Tránh xa tôi ra! Đồ biến thái!
Tiếng hét của tôi làm tên hình xăm chú ý, hắn trợn mắt, hùng hổ bước đến chỗ tôi.
- Làm cái gì thế hả?
- Hắn…hắn là tên biến thái! – Tôi vừa nói vừa nhìn vào Vũ. Mặt khác lại ngầm ra hiệu cho cậu làm theo lời tôi.
Trang: « Trước1 ... 1617181920 ... 27Sau »
Đến Trang:
Tag: Học , viện , thiên , Top Bình luận
Tên bạn:

Nội dung:





Cùng Chuyên Mục
Xin hạnh phúc đừng chạy quá xa...
Người con gái khiếm thính của em
Thủ Lĩnh Không Muốn Nổi Tiếng
Chuyện Q4
Em Sẽ Đến Cùng Cơn Mưa
Hoàng Tử Lạnh Lùng và Cô Nhóc Lanh Chanh
123456»

XtGem Forum catalog