XtGem Forum catalog
HOMECHATBLOG
» »
Tìm kiếmĐính kèm: 0
* Xem Bài Viết
»Tên: Người con gái khiếm thính của em
»Mục: Truyện Teen Full
»Đăng: Namon
»Chia Sẻ: SMS Google Facebook Zing Twitter
~~~~~ Trang 6 ~~~~~


“Bánh ngon ko con”
“Dạ ngon”
“Uh, Tiểu Thiên nó tự làm hết đó. Nó làm nghiêm túc lắm, cô kêu phụ mà nó cứ cãi lại ko cho làm, nó bảo nhất định phải tự nó làm thì mới có ý nghĩa”
Mình cười ko đáp lại, Mama cũng cười rồi bảo:
“Ăn xong thì vào bếp lau dọn hết cho cô”
Mình đứng hình 5 giây, sau cũng gật đầu cười. Tiểu Thiên cũng lăn xăn chạy vô phụ 1 tay. 3 người lau dọn cũng lẹ. Xong rồi thì Mama nói:
“Tý Tiểu Thiên nó phải học, hôm nay có gì con về sớm 1 bữa”
Mama nói vậy thôi, chứ biết mình cũng xong bổn phận ở đây rồi. Thế rồi ngồi nói chuyện vs Tiểu Thiên 1 tý nữa rồi cũng té về…
Bắt đầu vào ngày Chủ Nhật rất đẹp trời, lòng vui sướng mất ngủ luôn cả đêm trước đó. Chuẩn bị đồ đạt, 6h là đã có mặt ở bên nhà Tiểu Thiên.
Vừa qua nhà là thấy Tiểu Thiên đã ngồi dưới phòng khách rồi.
Đêm trước đó là 2 đứa nằm nhắn tin cho nhau tới 2h sáng, Tiểu Thiên lúc đầu hăn hái lắm, lúc gần đi thì “Em nghĩ không dám đi”… phải dỗ và năn nĩ 1 tới 2h sáng mới chịu ngủ và đồng ý đi.
Sáng 5h mình dậy là nt sang bảo chuẩn bị rồi. không ngờ Tiểu Thiên cũng “trâu bò mạnh mẽ” lắm, 2h ngủ, 5h đã dậy rồi.
Chạy qua thì ko thấy Lão Gia với Mama đâu, chỉ thấy Tiểu Thiên, hỏi thì đc biết là 2 người đang ngủ.
Thế rồi 2 đứa lục tục vác balo và LÊN ĐƯỜNG.
Nhưng lúc chạy ra khỏi nhà, bất giác nhìn lên trên lầu của nhà Tiểu Thiên, thấy lão gia đứng ngay trước lang cang nhìn 2 đứa im lặng, mình gật đầu cười rồi ổng nói vọng xuống.
“Đi cẩn thận”
Mình cười cười rồi gật đầu, Tiểu Thiên thấy mình đứng ngửa cổ nói, cũng hóng nhìn theo. Thấy lão gia thì nhảy tưng tưng lên, hoa tay múa chân.
Lão gia cũng nói lại.
Thời gian qua có học tạm 1 ít ngôn ngữ cơ thể, nên tạm hiểu 2 người nói là
“chúc vui vẻ, nếu xảy ra chuyện gì thì nt cho bố”
“vâng, con sẽ không có gì xảy ra”
Đại khái vậy, chỉ là nhìn hình đoán ý thôi, cũng ko chính xác đc nhiều -.-’
Rồi, lúc này chính thức Lên Đường.
Chạy èo èo ra Cầu Sài Gòn.
À quên, 2 đứa đi Vũng Tàu.
Chạy xe mà mất tập trung dễ sợ, nhìn gương chiếu hậu thấy Tiểu Thiên cứ ngó tới ngó lui, như kiểu lần đầu tiên đc thấy mấy cái này.
Nói chung đoạn đường đi có dừng lại vài lần, hình như dừng tổng cộng 4 trạm nghĩ ngơi. Sức mình thì chạy 1 mạch ko sao, còn Tiểu Thiên từ vừa thiếu ngủ, lại đi xa, nên khá mệt.
Trạm Đầu Tiên – Suối Tiên.
2 đứa ghé vào quán nước, mua chai nước suối và khăn ướt để lau mặt.
Tiểu Thiên lúc này vẫn còn sung sức lắm, lúc ghi giấy hỏi:
“Em có mệt ko?”
Tiểu Thiên lắc đầu, vỗ vỗ vào ngực rồi đưa ngón cái ra.
Mình cười. ngồi nghĩ 1 chút rồi thì 2 đứa đi tiếp.
Trạm Thứ 2 – Qua khỏi Ngã 3 Vũng Tàu độ 15 20km.
Lúc này nhìn Tiểu Thiên hơi phờ phạt, lúc đi xe còn gục đầu vào vai mình.
Hai đứa ngồi im 1 chút rồi mình ghi
“Tý nữa, anh sẽ chạy suốt luôn, nếu em có mệt thì vỗ vai anh để anh biết, ok?”
“Ok”
Tiểu Thiên làm dấu rồi cười, xong lại ngã người ra sau, nghĩ độ 20p rồi lại đi tiếp.
Trạm Thứ 3 – Bò sữa long thành.
Nói thật thì bản thân cũng mệt quá, dừng ngay trạm long thành, Vào đó ngồi mua cơm ăn, Tiểu Thiên ăn phân nữa, ăn không nổi nữa mặt thì ráng cười mà nhìn nhăn nhăn nhở nhở -.-’
Mình ăn xong cũng ngồi nghĩ, trạm này dừng lâu nhất, 30p. Sẳn dẫn Tiểu Thiên đi lòng vòng cho biết, mua ít bánh sữa bò cho ăn thử. Tiểu Thiên hình như ko hạp với cái này, ăn có 1 chút nhè nhè phun ra. Hỏi thì bảo:
“Nó kỳ kỳ” =">">
Cũng hết ý kiến, 2 đứa nắm tay tung tăng đi 1 lúc thì cũng lên đường tiếp tục.
Trạm Thứ 4. – Đã gần tới Vũng Tàu.
Trạm này chỉ dừng lại để Tiểu Thiên rữa mặt, và mình thì đi tè.
….
Vũng Tàu City – Bãi Sau :fuck-yeah:
Vừa thấy Biển, Tiểu Thiên như kiểu bị kích động ấy, đập đập vai mình chỉ trỏ ra bờ biển.
Hai đứa tìm 1 nhà nghĩ (cấm nghĩ bậy, vì chuyện này đã đc lão gia báo trước, ko cho nằm ở ngoài biển mà thuê nhà nghĩ nào đó rồi vào).
Hai đứa lựa đc cái nhà nghĩ, vụ nhà nghĩ đc lão gia bao thầu, trước khi đi ổng đã móc đưa ngầm cho 2 chai lão gia h mới thấy hơi bị sang.
Lúc này độ khoảng 11h trưa rồi Cho Tiểu Thiên vào nhà nghĩ để tắm rữa thay đồ 1 tý, mình cũng tắm rữa thay đồ luôn. Xong xuôi, ngủ trưa…
Tiểu Thiên nằm giường… mình nằm đất
Nói chứ mệt quá, Tiểu Thiên lên giường 1 phát là ngủ luôn đến 3h. Mình thì có 1 cái bệnh, đó là ngủ ở nơi lạ thường có cảm giác bất an, dù là ngủ ở nhà người quen như bạn bè họ hàng gì đó. Thể nên giấc ngủ cứ chập chờn, mà trong phòng. “Cô nam quả nữ” thì các bác hiểu rồi, lại là người con gái mình yêu thương, có chút động tâm. Nhưng mà kìm chế đc…
Mình nằm được lúc thì bật dậy, ngắm Tiểu Thiên ngủ. Lần đầu tiên thấy Tiểu Thiên ngủ.
Dáng nằm cong cong, gương mặt thì tựa như rất là mệt. Mình kìm lòng ko đc, hôn Tiểu Thiên 1 cái. Tiểu Thiên cựa quậy trở mình, xong rồi mình cũng đi ra khỏi phòng để hút thuốc.
Rồi trở vô, soạn đồ đạt xem nên cần cái gì. Làm linh tinh các thứ 1 lúc thì Tiểu Thiên thức dậy, cười hì hì rồi đi rữa mặt.
Xong lúc này quyết định ra biển, mình bảo Tiểu Thiên thoa ít kem chống nắng vào. Nói chung chăm sóc cẩn thận rồi 2 đứa lấy xe đi ra biển.
(Còn nữa)
Nói tiếp, 2 đứa lấy xe chạy ra biển, lụi xụi thì cũng chiều 4h rồi. Mà biển vẫn còn người tung tăng chạy nhảy. Tiểu Thiên vận 1 cái đầm trắng, gió biển thổi qua phất phới…
Vừa đặt chân xuống bãi cát, Tiểu Thiên đã ngồi thụp xuống nghịch cát, tay chân cứ vo cát thành 1 đống rồi đạp đổ. Cứ như con mèo nhỏ
Mình cũng cùng Tiểu Thiên nghịch cát luôn, vo lấy 1 nắm cát, đặt vào tay Tiểu Thiên. Đang định chỉ xây lâu đài cát… (thật ra cũng đek biết xây nó như thế nào)…
Mình đang lui cui vo thêm 1 nắm cát nữa, thì thấy Tiểu Thiên đứng lên, đi lùi ra sau.
Xong, Tiểu Thiên cứ như là vận đông viên ném bóng =.=’… ném cái đống cát đó cái bụp vô người mình, cũng may đưa tay đỡ đc ko vô mắt.
Lúc đó tức muốn điên, tự dưng thấy Tiểu Thiên đứng cười. Thế rồi lại áp dụng cái chiêu giả chết.
Mình bật ngửa ra sau, nằm giả bộ giựt giựt mất cái. Tiểu Thiên chạy lại, lây lây người. Mình vẫn giả bộ nằm bất động, 1 Tiểu Thiên lại bắt đầu khóc thút thít….
Liên tục đấm vào ngực mình, rồi khóc lớn hơn nữa. Sau cùng thì có mấy người gần đó chú ý, mình cũng ko muốn um sùm, thế rồi bật dậy.
Ôm lấy Tiểu Thiên…
Tiểu Thiên hoảng hồn, đẩy mình ngã ngửa ra sau =.=’… Xong lại ngồi khóc.
Mình lại tiếp tục dỗ, mà lần này khóc dai dã man, ko dỗ đc, thế rồi đành … vo lấy 1 nắm cát ném vào người Tiểu Thiên.
nhìn Tiểu Thiên vs vẻ thách thức “chơi ko em?”
Mình biết tính Tiểu Thiên, chỉ cần có thứ gì làm em ấy cảm thấy vui là lập tức tập trung vào đó.
Y như rằng, Tiểu Thiên lại cười khì khì, rồi vốc cát, ném lại mình. Thế là hai đứa cứ chơi chọi qua chọi lại, bẩn hết cả người.
(Cắt ngang 1 chút để tiện cho các bác dễ hiểu tiếp, đại khái là tuy là đi Biển, nhưng Tiểu Thiên ko dám tắm biển =.=, thế nên 2 đứa mới trên cát chơi, nhưng đi biển thì chắc chắc phải có dính nước, thế nên… )
Hai đứa bẩn hết cả người rồi, mình liền nghĩ ra cách… Mình gọi Tiểu Thiên đứng lên, giả bộ bảo đứng thật nghiêm.
Tiểu Thiên vừa đứng im xong, mình lại gần, bế 1 phát lên luôn
Tiểu Thiên vùng vẫy, mình mặc kệ, thế rồi bế em ấy phóng ra biển.
“Chủm”
2 đứa xuống nước
Vì sợ Tiểu Thiên bị nước vô mắt, thế nên mình ôm sát đầu Tiểu Thiên vào lòng. Tiểu Thiên mồm cứ la ko thành tiếng, ú ú ớ ớ, tay chân loạn xạ. Mình đặt Tiểu Thiên ở bãi nước nông, đứng tới ngực thôi.
Lúc này vẫn 1 tay ôm chặc Tiểu Thiên, Tiểu Thiên chau mày, giận dỗi lắm. =.=’
Rồi nhớ đứng 1 lúc thì có 1 đợt sóng to nó đập vô bờ, Tiểu Thiên thì quay nhìn mình, ko thấy con sóng. Mình lúc này quay người, ôm chặc Tiểu Thiên vào lòng rồi “Bùm” con sóng đập vào…
Tiểu Thiên mặt mũi tèm nhem… tóc tai rũ rưỡi, mình quay sang nhìn, đưa dấu “Ok” lên, Tiểu Thiên lắc đầu, lại đấm thùm thụp vào ngực mình. =.=’
Xong tới lúc chỉ Tiểu Thiên trò nhảy sóng.
Mình xoay người Tiểu Thiên nhìn ra biển, tự đưa 2 ngón tay chỉ vào mắt mình, sau đó vỗ vỗ vào ngực (nhìn theo anh nhé)
Mình đợi 1 đợt sóng khác, sau đó nhảy lên. Rồi nhìn sang Tiểu Thiên, Tiểu Thiên cuối cùng cũng hiểu. Thế rồi hai đứa chơi tới gần 6h. Trời tối mới lên bờ…
Nhập viện, kết quả khám được biết là mình bị suy nhược cơ thể do thức khuya và hút thuốc, ăn uống thất thường… Ngày hôm đi biển về xong thì ăn uống cũng ko vô.
2 hôm rồi ở Bệnh Viện, Tiểu Thiên và Mama có ghé qua thăm.
Nói chung gia đình mình cũng chỉ có 4 người. Ba, Mẹ, mình và 1 thằng em thôi. Nên mấy hôm nay ở Bệnh Viện, cũng ko có ko ai chăm, toàn tự lực cánh sinh. Có buổi tối thì có mẹ tới thăm xem tình hình.
Ngày hôm qua, Tiểu Thiên mới sáng sớm đã nhắn tin.
“Anh hôm nay thế nào? em thật sự lo lắng quá”
“Anh nhập viện hôm khuya qua”
“Vì sao vậy?”
“Ko sao, anh bị cảm nhẹ”
“Cảm nhẹ không thể vào bệnh viện, bệnh anh rất nặng em biết thế”
Vừa kịp nhận đc tin nhắn này, chưa kịp nhắn lại thì 1 tin nhắn khác của Tiểu Thiên tới
“Anh cho em biết bệnh viện của anh ở đâu, em sẽ đi tới”
Nói chung mình cũng… đưa địa chỉ cái bệnh viện luôn.
Xong trưa là Tiểu Thiên cùng Mama tới thăm, mang ít đồ ăn trưa.
Tiểu Thiên vừa thấy mình thì gương mặt đã xám lại, ngồi bên cạnh giường. Mama hỏi về bệnh tình thế nào, mình nói cũng tàm tạm. Xong nói bâng quơ ba bốn câu, Mama đi ra ngoài để mình với Tiểu Thiên nói chuyện.
Tiểu Thiên ghi
“Anh cần ăn thật nhiều để khỏe mạnh”
“Uhm, thì anh vừa ăn đồ ăn của em mang tới đây này”
Tiểu Thiên nhìn chằm chằm mình 1 lúc rồi lấy tay áp vào trán của mình. Tiểu Thiên lại ghi
“Anh nóng quá”
Mình cười bảo:
“Người anh lúc nào chẳng ấm, ấm mới ôm em được”
Tiểu Thiên đọc xong nhắn tráng, thở dài 1 cái rồi ghi:
“Anh đùa giỡn lúc nào cũng vậy, đừng có giỡn nữa, em thật sự nghiêm túc đó”
“Rồi rồi, anh ko giỡn, anh chỉ hơi nóng thôi, ko sao”
“Em đã rất lo lắng cho anh”
“Thật sao ?”
“Tất nhiên”
“Em lo chuyện gì ?”
Tiểu Thiên nhăn trán 1 lúc, nhìn mông lun rồi lại ghi:
“Em không biết, thật sự khó hiểu cực kỳ, em chỉ cảm giác rất suy nghĩ về anh”
“=.=” Là nhớ, anh chỉ em bao nhiêu lần rồi”
“Vâng, là rất nhớ anh”
“Anh cũng nhớ em lắm”
Tiểu Thiên hơi đỏ mặt, ghi tiếp:
“Tại sao anh không có ai gia đình chăm sóc ?”
“Ba mẹ anh bận công việc, nên ko chăm sóc được, nhưng ko sao đâu, anh còn sống dai lắm”
“Anh yếu như con chuột”
Mình cười rồi đưa tay vuốt tóc Tiểu Thiên, xong ghi:
“Mấy hôm nay em có làm gì ko ?”
“Không”
2 đứa im lặng 1 chút, nhìn nhau, phòng bệnh viện nó có cái mùi thuốc tẩy trùng khó chịu lắm -.-’.. nói chung là muốn lãng mạn cũng ko lãng mạn được. Xong Tiểu Thiên tự dưng nắm lấy tay mình, xong đưa đầu vào cổ mình …
Cuối cùng Tiểu Thiên ghi:
“Anh hôi thối và dơ bẩn quá kinh khủng ?”
x_X… mình bối rối ghi lại
“Là sao ?”
Tiểu Thiên nắm lấy bàn tay mình lên, dí vào mặt (đại khái là mấy nay trời lạnh, mình bị cảm, cũng chẳng tắm, móng hơi dài, đất bám vào =.=”)… Tiểu Thiên ghi:
“Dơ bẩn, áo anh hôi thối nữa”
Lúc này nghĩ trong đầu “Em đang tới thăm anh hay là tới để kiểm tra vệ sinh của anh đây” =.=”
Mình giải thích:
“Dạo này anh bệnh, nên ko tắm được”
Tiểu Thiên nhăn trán, xong chạy ra ngoài. Một lúc sau thì chạy vào, cầm trên tay là cái chìa khóa xe có gắn cái đồ cắt móng tay….
Không nói gì, Tiểu Thiên ngồi cắt móng tay cho mình… Cắt xong rồi cười khì khì ghi:
“Anh sạch sẽ rồi”
Mình lúc này nói thật xúc động muốn khóc, gật đầu cảm ơn em ấy. Tiểu Thiên ghi tiếp:
“Anh dơ bẩn cũng sẽ rất dễ nhiễm bệnh, vi khuẩn anh ăn vào cơ thể sẽ làm anh nhiễm bệnh”
Mình cười, rồi gật đầu.
Xong hai đứa nói chuyện linh tinh tiếp, nói chung cũng là mấy nay ở nhà Tiểu Thiên làm gì, có gì vui ko.
Xong rồi Mama bước vào cũng nói chuyện, dặn dò giữ gìn sức khỏe này nọ xong rồi 2 người đi về….
một đêm không ngủ, thức trắng, nên giờ ngồi đây viết vài dòng về chuyện gần đây.
Tối hôm qua, qua nhà Tiểu Thiên dẫn em ấy đi chơi, cũng cả tuần rồi hai đứa không ở cạnh nhau.
Dẫn Tiểu Thiên đi lòng vòng Sài Gòn, gửi xe ở bờ sông rồi hai đứa đi bộ lòng vòng. Hết diamond rồi tới parkson, vô luôn cái parkson mới mở, rồi tản bộ dọc ra tới tận đường Hoa Nguyễn Huệ. Lúc đi thì không có gì, vui vẻ.
Nhưng nào ngờ lúc về, đang đi thì Tiểu Thiên khụy xuống, mặt mũi trắng bệch, đi không nỗi nữa. Nhìn hai tay em ấy run lên bần bật. Mình hoảng hồn dìu lên một cái bậc thềm nhà người ta để ngồi.
Lúc đó lo lắng cùng cực, Tiểu Thiên cứ mấp mấy môi, tay cứ run run, không thể đi nỗi. Mình đưa tay để lên ngực (đừng hiểu lầm) Tiểu Thiên thì tim đập ầm ầm. Lúc này cảm giác có chuyện không lành, móc điện thoại gọi cho Lão Gia báo tình hình, nhưng quái cái là gọi ko đc, gọi 3 cuộc đều là không bắt máy.
Lúc này đành ngồi đợi Tiểu Thiên 1 lúc, xong lấy giấy bút ra ghi:
“Em đỡ chưa ? anh cõng em về nhé ?”
Tiểu Thiên chỉ gật đầu, nắm lấy tay thì bàn tay lạnh ngắt. thế rồi đỡ Tiểu Thiên cõng lên lưng. Đi được 1 đoạn thì Tiểu Thiên… “chìm vào giấc ngủ”, mà hơi thở càng ngày càng nặng.
Đừng hỏi vì sao ko gọi taxi, vì đi gần tới chổ giữ xe luôn rồi.
Thế rồi gữi xe, nhờ ông giữ xe giúp đặt Tiểu Thiên lên. Nói tiếng đường gần, nhưng vừa hoảng hốt lại vừa cõng vừa chạy. Nên tới nơi cũng thở hổn hễn.
Cũng may ông giữ xe giúp.
Yên vị rồi, cỡi áo khoác, cuộc chặc người 2 đứa lại với nhau, rồi chạy thật nhanh về nhà Tiểu Thiên ( nói thật, tới bây giờ nghĩ lại, thà ngay từ đầu kêu taxi, chở Tiểu Thiên đến bệnh viện gần nhất phải hơn )
Về nhà thì chỉ có Mama ở nhà, lúc này cũng 9h rồi. Mama thấy cũng hết hồn, phụ mình đặt Tiểu Thiên lên giường, mình coi lại nhịp thở thì lúc này Tiểu Thiên đã ổn định lại.
Mama hỏi:
“Nói rõ lại cho cô biết có chuyện gì ?”
Mình thuật lại hết, Mama thở dài, lắc đầu không nói gì. Nhìn Tiểu Thiên chăm chăm 1 lúc rồi móc điện thoại ra gọi cho ai đó.
Xong Mama kêu xuống dưới phòng khách nói chuyện.
Mama bảo… từ hôm biết mình bị bệnh, Tiểu Thiên lo lắng lắm… Mama bảo:
“Con không biết đâu, nó chưa bao giờ thức khuya quá 12h, vậy mà từ hôm nó biết con bị cảm, không qua đây được, nó mỗi đêm cứ trằng trọc không ngủ được. Cô phải nằm cạnh nó mới an tâm ngủ. Một hai ngày đầu nó như thế, đến tới mấy ngày sau, con không liên lạc với nó, nó nhắn tin cũng không thấy con trả lời, nó càng lúc càng lo lắng cho con”
Nói đoạn thì Mama thở dài mới nói tiếp:
“Có mấy lúc nó lén cô, nữa đêm ngồi trước bàn thờ cầu nguyện, cô bắt gặp hỏi nó. Con biết nó cầu nguyện gì ko?”
Mình cũng đâu phải ngu, nhưng quả thật… điều này chưa từng xảy ra với mình. Mình chỉ biết im lặng.
Mama nói tiếp:
“Nó bảo nó thật sự lo cho con, nó cảm thấy bất an nên nó cầu nguyện rằng con sẽ mau khỏe và liên lạc lại với nó”
Nói đến đây thì…mình chỉ biết thở dài, vuốt mặt 1 cái. Mình hỏi:
“Nhưng mà Tiểu Thiên có bệnh gì không cô ? sao lại tự nhiên…”
“Sức khỏe nó từ nhỏ đã yếu lắm rồi, hồi nhỏ nó ở bệnh viện còn nhiều hơn ở nhà, Tiểu Thiên nó dễ bệnh lắm. Từ hôm con với nó đi biển về, nó biết tin con bị bệnh, ban đầu nó còn bình thường, mà mấy ngày sau thì nó càng ít ăn, cứ chăm chăm cái điện thoại. Đến ăn nó cũng đặt điện thoại trước mặt…”
Mình nghĩ trong đầu, chẳng lẽ em ấy… thật sự yêu mình đến mức như vậy sao?
Vậy mà mình vô tâm quá…
Mama nói chuyện 1 lúc nữa (những chuyện này ko tiện kể ra) thì tiếng xe chạy tới, một người bước vào nhà. Mama đứng lên chào rồi dẫn thẳng lên phòng Tiểu Thiên, thì ra ông này như kiểu là “bác sĩ gia đình” của nhà.
Mama nói ổng là bạn thân của Lão Gia, là bác sĩ.
Ổng bắt mạch cho Tiểu Thiên 1 lúc rồi quay sang nói với Mama là Tiểu Thiên vì quá sức mà như vậy.
Mama gật đầu rồi cảm ơn, xong kêu mình xuống nhà đợi, Mama nói chuyện riêng với ổng.
Đợi ở dưới nhà 1 lúc xong thì Mama cũng đi xuống, ông kia cũng về. Mình hỏi Mama là Tiểu Thiên có sao không. Mama thở dài bảo:
“Không sao, nó cả tuần lo lắng, rồi ăn ít ngủ ít, thành ra như thế, hôm thăm con ở bệnh Viện cách hôm nay có 1 ngày chứ nhiêu, nên nó không lấy lại sức kịp, rồi con dẫn nó đi lòng vòng như vậy, hỏi sao nó mệt”
Mình lúc đó muốn đập đầu vào tường cho rồi.
Xong Mama nói chuyện với mình 1 lúc rồi cũng nói mình đi về. Về đến nhà tự dưng trằn trọc không ngủ được. Từ qua đến giờ uống chắc cũng mấy chập cafe rồi…
Trưa hôm qua sang nhà Tiểu Thiên.
Gặp Mama và cả Lão Đại, cũng may là lựa lúc cả nhà ăn cơm xong mới qua. Qua thì Lão Gia có việc cần làm trên phòng nên không tiếp, Mama thì để yên cho 2 đứa tâm sự. Vào thẳng luôn cũng ko vòng vo nữa.
Tiểu Thiên vẫn luôn nở nụ cười như thế, hôm nay để ý lại thì thấy đúng là nhìn Tiểu Thiên xanh xao hơn nhiều. Nhìn mà thương, Tiểu Thiên vận cái áo dài tay và quần short, vừa thấy mình đã náo nức rồi.
“Em đã khỏe chưa ? Hôm qua em làm anh lo quá”
“Không có gì, em rất mạnh mẽ” – nhe răng ra cười
“Em xỉu giữa đường đó”
“Không sao mà” – nhăn trán
“Mà em rất là hư nhé, mai mốt anh không dẫn em đi chơi nữa đâu”
Em ấy mở tròn hai mắt nhìn chằm chằm rồi mới ghi
“Vì sao ?”
“Anh nghe mẹ em bảo, em thức khuya rồi không chịu ăn uống gì cả, đúng ko ?” Mình nhăn mặt, chau mày rất chi là nghiêm trọng.
Tiểu Thiên lúc đó cuối gầm mặt 1 lúc rồi cũng ngẩn đầu lên viết
“Nhưng anh đã khỏe mạnh, anh khiến em đã rất lo lắng”
Mình thở dài rồi vuốt tóc Tiểu Thiên 1 cái xong ghi:
“Khờ quá, sau này không có vì anh mà phải thức khuya như vậy nữa, được chưa?”
Tiểu Thiên lắc đầu, mình chả hiểu vì sao, 1 lúc sau thì em ấy ghi:
“Em cần phải thành tâm, cầu nguyện anh mau khỏe mạnh nên anh mới mau khỏe mạnh như thế này. Em cầu nguyện rằng nếu anh có bệnh cảm nặng nề, em xin được bệnh cảm giúp anh 1 phần để anh mau khỏe mạnh. Vì vậy nên bệnh cảm nặng nề của anh em cần phải bị 1 phần để anh mau khỏe. Em không có KHỜ”
Lúc này mình nghĩ trong đầu :” Em ngốc thôi, không có khờ”
Mình ghi:
“Ai nói em là nếu em làm vậy thì anh sẽ mau khỏe hơn ?”
“Ba”
Tới đây thì bó tay rồi… Nói chuyện ngoài lề thêm 1 tý rồi mình cũng về để Tiểu Thiên nghĩ ngơi.
—————————–
Tiểu Thiên, em thật sự nghĩ rằng em muốn gánh vác 1 phần bệnh của anh chỉ để muốn anh khỏe hơn ? Em thật sự là thiên thần hay là chỉ là một cô gái ngốc nhất anh từng gặp ?
Crow: Mà này em, anh có cái này muốn hỏi em
Tiểu Thiên: ???
Tiểu Thiên: vâng
Crow: Nếu em có thể nói đc và em chỉ có thể nói đc 1 câu thì em muốn nói gì vs anh
Tiểu Thiên: điều này @@
Tiểu Thiên: vì sao em chỉ có thể nói được 1 câu ?
Crow: Ohm, anh ví dụ ấy mà
Crow: nếu em chỉ có thể nói duy nhất 1 câu thì em sẽ nói câu gì với anh ?
Trang: « Trước1 ... 456789Sau »
Đến Trang:
Tag: Người , con , gái , khiếm , thính , của , Top Bình luận
Tên bạn:

Nội dung:





Cùng Chuyên Mục
Xin hạnh phúc đừng chạy quá xa...
Người con gái khiếm thính của em
Thủ Lĩnh Không Muốn Nổi Tiếng
Chuyện Q4
Em Sẽ Đến Cùng Cơn Mưa
Hoàng Tử Lạnh Lùng và Cô Nhóc Lanh Chanh
123456»