Polaroid
HOMECHATBLOG
» »
Tìm kiếmĐính kèm: 0
* Xem Bài Viết
»Tên: Người con gái khiếm thính của em
»Mục: Truyện Teen Full
»Đăng: Namon
»Chia Sẻ: SMS Google Facebook Zing Twitter
~~~~~ Trang 5 ~~~~~


“Đây là bạn trai của con gái Bố”
Xong rồi nhập tiệc, mình đã nói trước với Lão Gia là mình ko uống bia được. Nhưng lão gia nói:
“Bữa tiệc hôm nay là của mày, ít nhất là phải 1 ly để cụng với mọi người”
Đúng y như lời, tất thẩy mọi ánh mắt và câu hỏi trong bàn tiệc đều hướng về mình. Ăn được cỡ nữa tiếng, lần lượt từng người đứng lên và đi qua chổ mình để cụng ly. Hầu như ai cũng đều nói chung 1 ý kiến:
“Chú mà làm Tiểu Thiên khóc là chết với anh”
Nói chung quay lại Tiểu Thiên, Tiểu Thiên ngây thơ ko biết gì
Chăm chú ăn, ăn xong rồi đứng lên ra ngoài hóng gió. Mình nhân cơ hội đi ra ngoài, mang theo giấy bút (đi là chắc chắn mang theo, ko quên đc đâu).
Ra đứng nói chuyện:
“Em có biết bữa tiệc hôm nay là gì ko ?”
“Không ạ”
“Ừ”
bây giờ đã hiểu, ông già đó gài em nữa rồi
Lúc đó bất giác… em NÓI
“Tiểu Thiên, anh yêu em”
….
Tiểu Thiên vẫn nhìn xa xăm ra ngoài đường, rất khó hiểu. Xong rồi em ấy quay sang mình ghi:
“Anh hứa chắc chắn không bỏ rơi em không ?”
… Mình lúc này cực kỳ.. cực kỳ bấn loạn, biết rằng lúc này là bút xa gà chết, nhưng vì cảm tính nên ghi luôn
“Anh hứa”
“Em rất cô đơn từ khi quen biết anh thì em hạnh phúc nhiều”
Mình ko trả lời, Tiểu Thiên đỏ mặt ghi tiếp:
“Em suy nghĩ rất nhiều về anh nói em…”
Ghi chưa xong thì Tiểu Thiên ngồi thụp xuống, dựa vào lang can khóc nức nở
Em dell hiểu chuyện gì, lập tức cả bàn đứng phắc dậy
Em dell quan tâm luôn, quay sang ôm Tiểu Thiên vào lòng. Lúc này nâng mặt em ấy lên, lau nước mắt.
Xong rồi em quyết định tỏ tình…
mình nắm lấy bàn tay Tiểu Thiên (ban đầu chống cự giựt ra) nhưng mình mạnh tay, nắm lấy đặt lên ngực trái (trái tim)… xong mình làm ký hiệu trái tim bằng hai tay… Cuối cùng đặt ngón tay lên mũi em ấy.
Lúc này Tiểu Thiên đứng dậy… vẫn khóc, chạy vào toilet, Mama đi theo phía sau.
Nhìn lại cái bàn tiệc, ông nào cũng đứng như trời trồng. Có mỗi Lão Gia là mỉm cười, gật đầu.
Xong xuôi chuyện đó, ngồi vào lại bàn.
Lão Gia lấy cuốn sổ của mình đang cầm… (chưa bỏ vô balo)… ổng đọc hết 1 lượt từ đầu đến cuối.
Đang đọc thì Mama đi ra nói với mọi người:
“Má dẫn Tiểu Thiên về trước, mọi người ăn uống vui vẻ”
Xong Mama quay sang mình nói:
“Đại Thiên, tý con về, ghé sang nhà cô chú 1 chút”
Lão Gia im ru từ đầu đến cuối, ổng đọc xong, gấp cuốn sổ lại rồi vỗ đầu mình 1 cái.
Mọi người ăn uống típ 1 lúc xong về. Mình cũng Lão Gia về nhà Tiểu Thiên về nhà, thấy Mama và Tiểu Thiên đã ngồi ở đó…
Đoạn sau để mai kể, bây giờ đầu nó ong ong rồi. em uống 1 ly thôi là mệt lắm rồi.
OK, kể tiếp…
Đêm qua về đến nhà thì thấy Mama và Tiểu Thiên ngồi đó. Trên đường đi thì mình đã nghĩ ra cách nói chuyện như thế nào đầy đủ.
Lão Gia cùng mình đi vào nhà, cả hai cùng ngồi xuống đối diện với Mama và Tiểu Thiên.
Tiểu Thiên lúc này chỉ cuối gầm mặt, hai tay bấu vào cái ghế sofa, nhìn rất chi là e ngại. Lão Gia lên tiếng:
“Bây giờ thì sướng rồi nhỉ?”
Ông già quay sang nhìn mình, mình ngớ người, chỉ cười cười. Mama cũng quay qua nói:
“Con làm gì mà nó khóc um sùm vậy ?”
… câu hỏi này mình bó tay. Chỉ dám trả lời:
“Con không biết, đang nói chuyện thì Tiểu Thiên…”
“Cô biết rồi, biết trong lúc trong phòng vệ sinh Tiểu Thiên nói gì với cô ko ?”
Mình quay nhìn Tiểu Thiên, thấy em ấy ngẩn đầu, đôi mắt long lanh nhìn mọi người ko biết rằng tất thẩy đang nói về em ấy :”<. Mình nói:
“Dạ, ko biết”
“Vậy…”
Mama tính nói, thì mình nhảy vào nói luôn:
“Cô để Tiểu Thiên kể được ko? Em ấy dùng tay nói rồi cô dịch lại cho con”
Bố già lúc này cười lớn, chả hiểu ổng cười gì. Xong mama cũng gật đầu. Quay sang Tiểu Thiên, hai người nói 1 tràn dài ngôn ngữ ký hiệu -.-’…
Lâu lâu Tiểu Thiên còn quay sang mình bằng con mắt e dè nữa chứ. Nhưng cuối cùng cũng xong. Tiểu Thiên ngồi thẳng dậy rồi … nói 1 tràn tay, Mama phiên dịch lại.
“Em không biết phải như thế nào, em đã phải suy nghĩ rất nhiều về những điều anh nói trong những ngày gần đây. Về việc anh nói em thế nào là yêu, những buổi đi chơi cùng anh luôn làm em cảm thấy mình được sống, được như là một người bình thường. Em hạnh phúc vì mọi thứ anh đã làm cho em, từ cái găng tay anh tặng em cho đến hôm em đi lạc. Ngày hôm đó, em có thể gọi cho ba, cho mẹ, nhưng em không hiểu sao trong đầu em chỉ có thể nghĩ tới anh như vị cứu tinh lúc đó. Anh đã dạy cho em hiểu biết rất nhiều thứ thú vị. Em không biết phải làm gì… Anh là thiên thần… có cánh.. to lớn… vui vẻ.. của em..”
Mỗi cái “…” là mỗi lúc Mama “thốt ko nên lời”… vừa dịch mà Mama rất chi là hồi hộp.
Em ấy nói tiếp:
“Anh hỏi em nếu anh không còn bên cạnh em nữa, em đã phải rất lo lắng và không ngủ được. Nếu anh không còn bên em nữa, có thể cuộc sống của em sẽ trở lại như những ngày trước đây, và thật sự em không bao giờ muốn điều đó xảy ra…”
Tiểu Thiên bắt đầu sụt sùi… rơi lệ … Mình thấy vậy vừa định đứng dậy ngồi kế bên… thì quên mất còn 2 vị Trưởng Môn Nhân… -.-’
Lão Đại cản lại ổng bảo:
“Cứ để nó khóc lần này”
Tiểu Thiên nước mắt vừa rơi lại vừa nói tiếp:
“Nhưng em là một người câm điếc (bà Mama nói rõ nhé, phũ lắm :stick)… Anh làm sao có thể yêu được em ? Em không bình thường”
Đồng loạt… cả 2 ánh mắt (Mama và Lão Gia cùng nhìn về mình)… Mình nói:
“Mama giúp con dịch lại”
Mình bảo với tiểu Thiên rằng:
“Em là thiên thần, thiên thần thì không thể như người bình thường. Em không nói được thì chúng ta sẽ ghi ra giấy, em nhìn xem, tất cả những kỷ niệm của anh và em đều được lưu vào cuốn sổ này. Không phải là đặc biệt và ko bình thường sao? Điều đó chẳng sao cả”
Không gian im lặng đến kỳ quái… lúc này ko có ai lên tiếng nữa. Chỉ có tiếng sụt sùi nấc nấc của Tiểu Thiên. Tiểu Thiên cầm cuốn sổ của mình… đặt lên đùi rồi đưa tay nói:
“Em sẽ giữ cuốn sổ, để anh luôn phải ở cạnh em”
(Đối với những người con gái khác, câu này nhạt như nước ốc, nhưng đối với Tiểu Thiên… bất giác quả thật đúng là em ấy nghĩ rằng giữ cuốn sổ này sẽ làm mình luôn bên cạnh em ấy)
Mình mỉm cười, rồi lúc này nhìn qua 2 ông bà cũng có vẻ mãn nguyện. Nhưng mình thưa luôn:
“Thưa cô chú, trong chuyện này… con cần nói rõ một vấn đề. COn biết rằng Tiểu Thiên rất dễ bị xúc động và tổn thương. Con xin hứa rằng con sẽ cố gắng để không để em ấy bị bất cứ điều gì từ tình cảm cho đến bên ngoài. Nhưng con mong cô chú hiểu 1 điều, con chỉ mới 19, và con không thể nào dám đảm bảo 100% rằng tương lai, có những khó khăn mà con và Tiểu Thiên có thể vượt qua, điều đó con ko thể hứa được. Con chỉ làm những gì có thể. Làm Tiểu Thiên cười vui hằng ngày, và chỉ vậy thôi ạ”
Lão gia hít một hơi thật sâu rồi phán tỉnh queo:
“Mày đàn ông con trai mà nói nhiều quá con, ngắn gọn là mày yêu con gái tao, mày đảm bảo nó trong hiện tại, còn tương lai thì mày cố gắng ?”
“Dạ”
Mama cười nói:
“Con yên tâm, cô chú lớn, chuyện tình cảm này cô chú hiểu chứ. Miễn là con đem lại hạnh phúc cho Tiểu Thiên, đừng làm nó khổ là được. Sau này, có khó khăn thì từ từ vượt qua”
“Dạ”
Xong rồi nói chuyện thêm 1 chút thì mình té đi về…
Tiểu Thiên: anh
Crow: Ớ, dậy rồi à ?
Tiểu Thiên: em thức dậy từ rất sớm rồi
Tiểu Thiên: không lười biếng giống anh đâu >:P
Crow: =.=’
Crow: biết mấy giờ anh dậy ko mà nói ?
Tiểu Thiên: bao nhiêu ?
Crow: 9h đó
Tiểu Thiên: con heo lười biếng
Tiểu Thiên: anh ngủ rất nhiều sẽ mập
Tiểu Thiên: em tỉnh dậy lúc 7h
Tiểu Thiên: hơn anh đó nhé >:P
Crow: giỏi dữ… dậy chi sớm vậy ?
Tiểu Thiên: Em dậy tập thể dục để mạnh khỏe :>
Crow: anh bây giờ mới biết em có thói quen tập thể dục :|
Tiểu THiên: Đúng rồi, em tập thể dục mà
Crow: tập thể dục xong rồi em làm gì nữa ?
Tiểu Thiên: tập xong em rất mệt
Tiểu Thiên: Tối ngày hôm qua…
Tiểu Thiên: em thức khuya
Tiểu Thiên: sau đó dậy sớm đó
Tiểu Thiên: Nên em rất mệt mõi
Tiểu Thiên: nên.. em tập thể dục xong, em lại ngủ tiếp
Crow: ….
Crow:… =.= vậy sao em ko ngủ luôn đi
Tiểu Thiên: ko được
Tiểu Thiên: phải tập thể dục để thật mạnh khỏe
Tiểu Thiên: hehe
Crow: khổ em ghê =">">"> Tối nay anh sang nhà dẫn em đi noel đó
Tiểu Thiên: dạ
Tiểu Thiên: Noel có ông già noel
Tiểu Thiên: ông già noel luôn tặng quà cho em lúc khuya.
Crow:… là sao ? =.=
Tiểu Thiên: Ngu ngốc quá >”<
Tiểu Thiên: Ông già noel luôn tặng quà mọi người lúc khuya.
Tiểu Thiên: ANh ko biết cái đó à ?
Crow: … =.-… anh ko biết
Tiểu Thiên: Tối nay anh cứ ngủ thật ngon, em chắc chắn ông già noel sẽ tặng quà cho em
Tiểu Thiên: Mẹ luôn nói thế và em ngủ rất ngon, và em có quà đó :>
Crow: … =">">"> à, anh hiểu rồi. Em ngoan thì ông già noel tặng quà cho em .. ráng ngoan thật ngoan nhé
đi từ sớm, 5h đi rồi
Chở ra cafe bệt ngồi 2 đứa, tán chuyện linh tinh (ko có gì đặc biệt ở lúc này)
Xong độ 6h mấy, đi ra diamond
Tiểu Thiên chưa bao giờ đi ra mấy nơi đông người như thế này và vào giờ này
Thế là vừa pha trộn sự tò mò thích thú, vừa cộng thêm sự ngại ngùng.
Đi vừa chỉ qua chỉ lại như trẻ con, vậy mà đến mấy chổ đông người thì nắm tay chặc cứng
Lúc qua đường, Mình nắm tay dẫn sang bàn tay mềm mại.
Đi lòng vòng 1 lúc, Tiểu Thiên lại than mõi chân =.=”
Thế là dừng chân lại ngay bên đường, ngồi nhìn ra đường phố thiên hạ đang chạy xe vèo vèo. Mình lấy giấy bút ra ghi:
“Em mõi chân lắm ko ?”
Tiểu Thiên nhăn mặt, đấm đấm vào hai chân, tỏ ý rất là mõi.
Mình ghi:
“Em mõi ở đâu ?”
Tiểu Thiên hôm nay ko nói nhiều, mà thể hiện hành động nhiều hơn Em ấy chỉ vào gót chân… (vẫn phong cách mang dép lào =">"> )
Mình ngồi xuống, cỡi đôi dép lào của Tiểu Thiên ra rồi quỳ gối xoa bóp. Chưa bao giờ mình hành động như thế, qua lại có nhiều người cũng nhìn chắc nghĩ “Thằng dại gái”. Nhưng ko sao :Sexy:
Tiểu Thiên ban đầu đỏ mặt, đẩy ra, nhưng mình trợn mắt, hay lòng bàn tay úp xuống ý bảo “ngồi yên để anh làm”. Tiểu Thiên cũng ngoan ngoãn nghe lời :X
Xong bóp chân 1 tý thì mình chơi ngu … cù bàn chân Tiểu Thiên, làm em ấy bị hoảng hồn, nhảy phóc xuống. Chân đạp lên tay, mình cũng bị bất ngờ bật ngửa ra đường =.=’
Tiểu Thiên thấy mình ngã, vội đỡ lên. Mình vừa đứng lên thì đã bị ăn mấy cái đấm vào ngực =.=’… Tiểu thiên lấy giấy bút ghi:
“Anh điên khùng”
Xong rồi lại đấm tiếp… =">">">
Lúc này… mình vòng 2 tay ôm chặc Tiểu Thiên giữa đường :X… Tiểu Thiên thì buông thỏng hai tay, cứng đờ người. Lúc đó nói thật, cảm nhận rõ tiếng tim đập của cả 2 đứa, đứa nào cũng thình thịch thình thịch.
1 lúc sau thì Tiểu Thiên đẩy ra, nhăn trán lè lưỡi, định đưa tay đấm mình tiếp. Mình lúc này lại giang rộng hai tính, tính ôm phát nữa (thật ra chỉ hù thôi)… Tiểu Thiên vừa thấy mình giang tay, đã quay người bỏ chạy, quên mang cả dép vào =)))
Thế rồi mình cầm dép Tiểu Thiên lên, chạy theo đưa. Tiểu Thiên mang dép vào rồi bảo mình đưa cuốn sổ để ghi:
“Không được hành động như thế”
Lúc này lại 2 mắt đỏ ké muốn khóc, mình vội chấp 2 tay lạy lạy (xin lỗi). Tiểu Thiên vẫn như muốn khóc, thế rồi nghĩ quẩn làm liều, mình khoanh 2 tay cuối đầu xin lỗi (giống như tiểu học ấy) =">">
Tiểu Thiên dụi mắt rồi cười, lúc này lại định đưa tay đấm vào ngực mình tiếp… nhưng vừa đưa lên lại hạ xuống. Mình cười lớn =)))). Tiểu Thiên cũng cười luôn.
Thế rồi hai đứa đi ra bờ sông ngồi. Chổ này tối, nên thành ra cũng ko ghi chép để nói chuyện gì nhiều. 2 đứa vẫn ngồi như 2 người bạn …
Mãi 1 lúc lâu sau, Tiểu Thiên bất giác tựa đầu vào vai mình :|…
Ngồi trong im lặng, cả hai dường như có 1 sự liên kết rất chặc chẽ…
Thế rồi đang ngồi, tự dưng mình có ý đồ thật ra ko có xấu, chỉ là muốn mi má em ấy.
Nghĩ xong kế hoạch, vội chỉ ra đằng xa. Tiểu Thiên tò mò cũng nhìn theo hướng tay mình chỉ, chẳng có gì (tất nhiên)… Mình lại nhăn mặt, tỏ ra là đằng kia có gì bất thường lắm. Tiểu Thiên nhìn chăm chú, nhíp cả mắt lại.
Mình quay sang hun cái chụt… Tiểu Thiên bất ngờ… đỏ mặt, căng hết mặt mũi ra… Xong vội lấy giấy bút ra ghi:
“Anh là thứ xấu xa”
Mình ko nói gì… nắm tay Tiểu Thiên, Tiểu Thiên ko chống cự, mình viết lên bàn tay Tiểu Thiên chữ “I <3 U"
Thế rồi em ấy ngượng đỏ hết mặt, bấu hai tay vào đùi, cuối gầm mặt ko nói gì. Mình vội ghi:
“Em giận anh à ?”
Tiểu Thiên đọc xong, vẫn cuối gầm mặt rồi lắc đầu.
Xong rồi mình cũng bó tay, nhìn xa xăm ra ngoài, thở dài 1 hơi… ngồi 1 lúc thì… “chụt”… Tiểu Thiên hun lại :X
Xong Tiểu Thiên lấy giấy bút ra ghi:
“Hòa. Không được hành động như thế nữa”
Mình đưa biểu tượng “OK” lên. Tiểu Thiên cười ngô nghê. Ngồi 1 lúc sau thì hai đứa đi dạo vòng vòng 1 lúc rồi về.
Vừa nổ máy xe định chạy, thì Tiểu Thiên đã… tựa đầu vào vai mình và ôm thật chặc… Chạy xe mà ko dám chạy nhanh, cứ chạy từ từ
Về nhà thì Lão Đại ko nói gì, Mama hỏi 2 đứa ăn uống gì chưa, mình bảo chưa. Mama bảo ở lại ăn chút đỉnh đi, nhưng mình kiếu đi về.
Xong 1 đêm noel nhẹ nhàng…
ủa đi hết rồi à
Tiểu Thiên: anh thật đáng sợ
Crow: anh làm gì ‘.’
Tiểu Thiên: /
Tiểu Thiên: anh ôm em
Crow: … thì… thương lắm mới ôm đó >:P
Tiểu Thiên: nhưng
Tiểu Thiên:
Tiểu Thiên: rất khó xử
Tiểu Thiên: những nơi đông người, anh ôm em, rất phức tạp
Tiểu Thiên: khi đó rất khó thở và mạnh mẽ tim đập
Tiểu Thiên: rất kỳ lạ
Tiểu Thiên: Sợ hãi và hạnh phúc, phức tạp kinh khủng
Tiểu Thiên:
Crow:… nhưng em có vui ko ?
Tiểu Thiên: Đồ ngu ngốc
Crow: -.-’ đừng có mắng anh mà
Tiểu Thiên: :( em ko cố tình
Tiểu Thiên: Sự thật rất kỳ lạ không như bình thường
Tiểu Thiên: Đến bây giờ em vẫn còn run như con chuột
Tiểu Thiên: Cảm thấy khó thở
Tiểu Thiên: Anh làm em khó chịu
Tiểu Thiên: Rất rất rất khó chịu
Crow: =.=… rồi rồi, anh xin lỗi, mai mốt anh ko làm nữa
Crow:… :-” nhưng em cũng… hun anh lại đó thôi
Tiểu Thiên: em
Tiểu Thiên: Khó xử lắm
Tiểu Thiên:
Tiểu Thiên: em không thể suy nghĩ lúc đó đã làm gì
Tiểu Thiên: Em chỉ suy nghĩ em cần muốn hôn lại anh
Tiểu Thiên: Kỳ lạ
Tiểu Thiên: T_T
Crow: =)) thôi thôi, ngoan nào…
Crow: anh xin lỗi vì đã hun em, được chưa
Tiểu Thiên: Điều đó không phải sai lầm
Tiểu Thiên: Em không biết nữa
Tiểu Thiên: rất phức tạp
:sitck: đoạn đầu mới nói chuyện đây =))
Crow: =.=”
Tiểu Thiên: lần đầu tiên em đi chơi như thế
Crow: chứ những noel trước em làm gì ?
Tiểu Thiên: nhà
Tiểu Thiên: cùng ba mẹ ăn uống
Tiểu Thiên: sau đó ngủ
Tiểu Thiên: ^^
Tiểu Thiên: Luôn ngủ rất sớm vì cần phải ngoan
Tiểu Thiên: Mẹ nói em cần ngủ sớm, ông già noel sẽ tặng quà vì em ngoan
Crow: à… hehe
Crow: vậy hôm nay em đi như vậy là em hư hay em ngoan
Tiểu Thiên: Điều này
Tiểu Thiên: Em không biết
Tiểu Thiên: Đi tối là không ngoan
Tiểu Thiên: Nhưng em sẽ ngủ sớm để tặng quà ông già Noel
Crow: bây giờ đã là 10h rồi, em còn chưa ngủ :-?
Tiểu Thiên: 10h30 em nhất định ngủ
Tiểu Thiên: ^^
Crow:… 10h30 là trễ đó -.-
Tiểu Thiên: Nhưng
Tiểu Thiên: :( mẹ bảo rằng luôn ngủ sớm
Tiểu Thiên: Có những khi rất khuya em ngủ
Tiểu Thiên: …
Tiểu Thiên: Em không biết nói sao nữa
Tiểu Thiên: Có nghĩa là có những ngày em khuya ngủ muộn
Tiểu Thiên: rất muộn
Crow: ok
Crow: muộn là mấy giờ?
Tiểu Thiên: tận 12h đó
Crow: =)) ok
Tiểu Thiên: Và hôm nay em sẽ ngủ lúc 10h30
Tiểu Thiên: Có nghĩa là sẽ sớm hơn những ngày khuya em ngủ
Crow: ok ok, anh hiểu rồi, vậy mình nói chuyện 1 tý nữa, rồi 10h30.
Crow: em nhất định phải lên giường ngủ nhé ?
Tiểu Thiên: ^^ OK
“Con nói cái này với mẹ, chỉ là ví dụ thôi nhé… đừng phản ứng thái quá”
“Ừ”
“Ví dụ như, con đang quen… hoặc yêu, 1 người con gái…”
Lúc này mình chỉ vào lỗ tai rồi lắc tay, chỉ vào miệng rồi lắc tay
“Câm Điếc ?”
“Ohm… khiếm thính, là khiếm thính thì đúng hơn”
“Tất nhiên là không đồng ý” (giọng rất giận dữ)
“Vì sao ?”
“Mày nói chuyện ngộ quá, người bình thường còn chưa biết đc, h hỏi 1 người tật nguyền thì sao ? Mày ví dụ mà ví dụ mấy cái cho cuộc đời mày đen tối ko à”
“Ok ok, bình tĩnh… Vậy giờ nói tiếp, nếu người đó tốt bụng, hiền lành, hiếu thảo, nói chung là rất tốt, lễ độ và có gia giáo. Thì mẹ sẽ thế nào?”
“Chẳng thế nào cả, vẫn không đồng ý”
“Ok, hehe” – cười trong nước mắt
Có biến rồi đây, mình tưởng có thể thu xếp đc chuyện gia đình, nào ngờ Má bả phản ứng ghê quá =.=’ hôm qua mẹ con cãi lộn vs nhau về vụ này… giờ mới nhớ để kể cho các bác
nãy h mạng mùng chán quá, h review đây.
Vừa đến nhà thì gặp Tiểu Thiên đã lon ton chạy ra mở cửa, hình như đã ngóng đợi rất lâu. Vô nhà thì gặp Mama đang đọc sách gì đó, mình cuối chào rồi Mama đứng lên nói chuyện 1 tý :
“Tới hả con?”
“Dạ”
“Ừ, thôi, cô lên lầu chút, hai đứa cứ ngồi chơi nói chuyện gì đi”
“Dạ”
Mama nói xong thì cũng lên lầu, Tiểu Thiên chưa gì đã vỗ vai, chỉ xuống ghế ý bảo mình ngồi đi. Mình ngồi yên xong thì Tiểu Thiên lạch bạch chạy vào bếp, bưng ra 1 khay bánh nướng (quá trời 15 16 cái). Tiểu Thiên cầm 1 cái lên, đưa lên miệng cắn nhá 1 cái, rồi đưa bánh cho mình. Ý bảo ăn thử đi.
Mình cắn thử 1 miếng, nó ngon dã man… bánh làm rất là tỷ mĩ công phu nhé, vàng đều bên trong, ăn 1 miếng như lên thiêng đường ấy. Tiểu Thiên thì gương mặt cứ nhìn chằm chằm mình ăn, để đợi chờ kết quả.
Mình giả bộ chê, ăn xong 1 miếng thì lắc đầu, đặt bánh xuống… Thở dài, điệu bộ thê thảm lắm. Tiểu Thiên nhìn thấy thì càng lo lắn, miệng cứ mấp mấp. Mình gục đầu xuống, im lặng. Tiểu Thiên hết hồn, lây lây mình dậy. Mình cười hà hà xong đưa ngón tay cái lên (mumber 1). Tiểu Thiên chuyển sắc ngay, đỏ mặt cười.
Xong mình định lấy giấy bút 0. Tiểu Thiên cản lại, hành động bảo mình ngồi im. Xong lại lạch bạch chạy lên lầu, cầm xuống cuốn sổ và viết.
Tiểu Thiên ghi:
“Có thật sự ngon không?”
Mình lắc đầu, Tiểu Thiên cứ lo lắng, xong mình ghi:
“Rất rất rất rất rất rất ngon”
Tiểu Thiên đỏ mặt cười, xong lại ghi:
“Em rất vất vả làm đó, làm mệt mõi cả ngày”
Mình ghi tiếp:
“Em mất cả ngày để làm hết số bánh này à ?”
Tiểu Thiên lắc đầu, xong nắm tay mình kéo vào bếp… … 1 bãi chiến trường ở đó, bột tùm lum trên mặt làm bếp, rồi dụng cụ vẫn chưa rữa, Tiểu Thiên kéo mình lại 1 cái túi đen. Mở ra thì toàn là bánh hỏng, cái thì khét, cái thì ko chín, mùi vị pha trộn tùm lum. Tiểu Thiên ghi:
“Em vụng về, cần làm lại rất nhiều”
Mình cười xong ghi:
“Em làm hết mọi thứ này vì anh à ?”
Tiểu Thiên đỏ mặt, cầm bút run run ghi:
“Đúng rồi, em cố gắng vất vả làm một mình, mẹ giúp đỡ nhưng em tự mình muốn thực hiện”
“Vì sao?”
“Vì điều này rất quan trọng”
Mình hiểu ý Tiểu Thiên, lúc này cười 1 cái rồi nắm tay Tiểu Thiên đi lên phòng khách. 2 đứa ăn bánh no nê, vừa ăn vừa nói chuyện ngày hôm nay em ấy làm vất vả như thế nào. Xong rồi 1 chốc sau thì Mama đi xuống. Mama hỏi:
Trang: « Trước1 ... 34567 ... 9Sau »
Đến Trang:
Tag: Người , con , gái , khiếm , thính , của , Top Bình luận
Tên bạn:

Nội dung:





Cùng Chuyên Mục
Xin hạnh phúc đừng chạy quá xa...
Người con gái khiếm thính của em
Thủ Lĩnh Không Muốn Nổi Tiếng
Chuyện Q4
Em Sẽ Đến Cùng Cơn Mưa
Hoàng Tử Lạnh Lùng và Cô Nhóc Lanh Chanh
123456»